CHƯƠNG 584
Nhưng ngay khi anh ta đang nhìn chăm chú, thì bỗng “rầm” cửa đã đóng lại.
Để anh ta đứng ngoài cửa sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại, có lẽ Tô Nhược Hân căng thẳng quá.
Hồi hộp về điểm thi.
Nghe nói, thí sinh trước khi kiểm tra điểm đều rất hồi hộp.
Chẳng qua, năm đó anh ta lại không hồi hộp chút nào khi kiểm tra điểm thi của mình.
Anh ta đứng nhất toàn tỉnh về khoa học tự nhiên.
Sau đó ra nước ngoài.
Dù nhỏ hơn Hạ Thiên Tường vài tuổi nhưng anh ta cũng là học sinh ưu tú tại Cambridge.
Tô Nhược Hân lao vào phòng và nằm vật ra giường.
Sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính xách tay đã được mở từ lâu.
Thực ra mới bảy giờ tối.
Còn một tiếng nữa là đến thời điểm công bố điểm thi đại học.
Nhưng cô không thể đợi thêm được nữa.
Cô nhìn chằm chằm vào máy tính từng phút một, cuối cùng thở dài, cô quả thật quá hồi hộp rồi.
Thật ra, cho dù cô hồi hộp hay không, điểm thi cũng đúng tám giờ mới được công bố.
Nghe nói trong tỉnh nhiều năm nay đúng giờ công bố thì mới công bố.
Không sớm, cũng không muộn.
Vô cùng chuẩn xác.
Tô Nhược Hân hít một hơi thật sâu, tự nhủ hãy kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ cần đợi đến tám giờ tra là được.
Không đúng, cần phải vào trang web trước năm phút, để có thể tra được điểm trong thời gian nhanh nhất, để không bị nghẽn mạng.
Nghĩ vậy, cô mở máy lên.
Đập vào mắt là tin nhắn của Hạ Thiên Tường.
Cho dù hội thoại của anh không ở trên cùng, nhưng thứ đầu tiên cô nhìn thấy là tin nhắn của anh.
Bấm mở.
Chỉ vài từ: “Có anh ở đây.”
Tô Nhược Hân ngẩn người nhìn bốn chữ này, trong lòng lại thấy ấm áp.
Không cần anh nói thêm lời nào, chỉ cần vài chữ thôi, cô biết lúc này anh cũng đang có tâm trạng giống như cô, chờ điểm giống cô.
“Ừm.” Suy nghĩ, cô ngơ ngẩn đáp một chữ.
Sau đó lướt tìm Dương Mỹ Lan.
Dương Mỹ Lan nhắn nhiều hơn Hạ Thiên Tường.
Mười mấy tin.
Mỗi câu chữ đều nói lên sự hồi hộp của cô ta vào lúc này.
Tô Nhược Hân biết cô ta đang lo lắng, thật ra thì bạn học cạnh cô cũng không giỏi hơn cô là bao, xem ra là rất lo lắng.
Nhưng ngay khi anh ta đang nhìn chăm chú, thì bỗng “rầm” cửa đã đóng lại.
Để anh ta đứng ngoài cửa sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại, có lẽ Tô Nhược Hân căng thẳng quá.
Hồi hộp về điểm thi.
Nghe nói, thí sinh trước khi kiểm tra điểm đều rất hồi hộp.
Chẳng qua, năm đó anh ta lại không hồi hộp chút nào khi kiểm tra điểm thi của mình.
Anh ta đứng nhất toàn tỉnh về khoa học tự nhiên.
Sau đó ra nước ngoài.
Dù nhỏ hơn Hạ Thiên Tường vài tuổi nhưng anh ta cũng là học sinh ưu tú tại Cambridge.
Tô Nhược Hân lao vào phòng và nằm vật ra giường.
Sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính xách tay đã được mở từ lâu.
Thực ra mới bảy giờ tối.
Còn một tiếng nữa là đến thời điểm công bố điểm thi đại học.
Nhưng cô không thể đợi thêm được nữa.
Cô nhìn chằm chằm vào máy tính từng phút một, cuối cùng thở dài, cô quả thật quá hồi hộp rồi.
Thật ra, cho dù cô hồi hộp hay không, điểm thi cũng đúng tám giờ mới được công bố.
Nghe nói trong tỉnh nhiều năm nay đúng giờ công bố thì mới công bố.
Không sớm, cũng không muộn.
Vô cùng chuẩn xác.
Tô Nhược Hân hít một hơi thật sâu, tự nhủ hãy kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ cần đợi đến tám giờ tra là được.
Không đúng, cần phải vào trang web trước năm phút, để có thể tra được điểm trong thời gian nhanh nhất, để không bị nghẽn mạng.
Nghĩ vậy, cô mở máy lên.
Đập vào mắt là tin nhắn của Hạ Thiên Tường.
Cho dù hội thoại của anh không ở trên cùng, nhưng thứ đầu tiên cô nhìn thấy là tin nhắn của anh.
Bấm mở.
Chỉ vài từ: “Có anh ở đây.”
Tô Nhược Hân ngẩn người nhìn bốn chữ này, trong lòng lại thấy ấm áp.
Không cần anh nói thêm lời nào, chỉ cần vài chữ thôi, cô biết lúc này anh cũng đang có tâm trạng giống như cô, chờ điểm giống cô.
“Ừm.” Suy nghĩ, cô ngơ ngẩn đáp một chữ.
Sau đó lướt tìm Dương Mỹ Lan.
Dương Mỹ Lan nhắn nhiều hơn Hạ Thiên Tường.
Mười mấy tin.
Mỗi câu chữ đều nói lên sự hồi hộp của cô ta vào lúc này.
Tô Nhược Hân biết cô ta đang lo lắng, thật ra thì bạn học cạnh cô cũng không giỏi hơn cô là bao, xem ra là rất lo lắng.
/1174
|