CHƯƠNG 582
Ngọc: “Không thể nào, tớ đã căn dặn rồi, sẽ không ai nói ra đâu, hơn nữa cậu Hạ cũng không cho phép người ta nói ra chuyện này, cậu không biết à?”
Tô Nhược Hân chợt nghĩ tới dường như mọi thứ về cô đều chưa từng được lan truyền trên mạng.
Những người cô đã cứu, chẳng hạn như Tăng Hiểu Khê, chẳng hạn như Lương Viễn, còn có ông cụ Tăng, và chuyện với Mạc Tử Đơn, những người được cứu trên đường lần đó rõ ràng đã được nhiều người nhìn thấy, nhưng không lan truyền tin nào trên mạng cả.
Trước đó cô nghĩ có thể là do cô chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp cấp 3 và đang chờ vào đại học mà thôi.
Lúc này, nhìn thấy Lâm Sương Ngọc nói ra lời này, hóa ra Hạ Thiên Tường đã chặn tin tức về cô trên mạng.
Đó cũng xem như là một kiểu bảo vệ khác.
Cô cứ làm chuyện của mình, còn lại mọi chuyện đều có anh lo.
Ngọc: “Sao vậy? Có gì cần tôi giúp không?”
Người đẹp: “Không có, tôi chỉ tiện hỏi thôi.”
Ngọc: “Nếu gặp rắc rối cứ nói cho tôi biết.”
Tô Nhược Hân nhìn dòng chữ này mà trong lòng cảm thấy ấm áp.
Thật ra, đây là lần đầu tiên cô liên lạc với Lâm Sương Ngọc sau khi nhìn thấy cô ta trên đảo vào ngày hôm đó.
Lâm Sương Ngọc trước giờ không liên lạc với cô, cũng không cảm ơn cô.
Nhưng chỉ dựa vào câu nói này của Lâm Sương Ngọc, cô nghĩ đến Lương Viễn, họ là loại người chỉ cần cô nói một câu sẽ chẳng màng nguy hiểm giúp cô.
Người đẹp: “Cảm ơn.”
Ngọc: “Báo điểm thi của cô cho tôi biết nhé. Ngoài ra, cô định đăng ký trường nào, để tôi khỏi phải lo lắng đi tra, mệt lắm.”
Người đẹp: “Haha, được rồi, cảm ơn cô đã quan tâm.”
Sau khi Tô Nhươc Hân nói xong thì đóng hộp thoại lại, cô nghĩ Lâm Sương Ngọc chỉ quan tâm đ ến điểm thi của mình. Cho đến sau này gặp lại Lâm Sương Ngọc, cô mới biết khi một người nào đó coi bạn là người quan trọng trong cuộc sống của họ, thì họ sẽ vì bạn mà thay đổi tất cả.
Sau khi lướt điện thoại một lúc, Cận Liễm gõ cửa phòng cô: “Tô Nhược Hân, đến giờ ăn cơm rồi.”
Tô Nhược Hân đứng dậy ra mở cửa: “Cảm ơn anh.” Câu này cuối cùng cũng được gọi ra một cách tự nhiên rồi.
Nghĩ đến lòng tốt của Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy đối với cô, cô gọi Cận Liễm một tiếng anh, cũng là điều dĩ nhiên.
“Gọi Cận Liễm.” Không nghĩ tới, Cận Liễm trực tiếp sửa lại: “Tôi quen được người khác gọi tên rồi.”
“Vậy được, Cận Liễm.”
Sau đó, cô đi xuống cầu thang với Cận Liễm.
Bên kia, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy đã chuẩn bị bữa ăn.
Ngọc: “Không thể nào, tớ đã căn dặn rồi, sẽ không ai nói ra đâu, hơn nữa cậu Hạ cũng không cho phép người ta nói ra chuyện này, cậu không biết à?”
Tô Nhược Hân chợt nghĩ tới dường như mọi thứ về cô đều chưa từng được lan truyền trên mạng.
Những người cô đã cứu, chẳng hạn như Tăng Hiểu Khê, chẳng hạn như Lương Viễn, còn có ông cụ Tăng, và chuyện với Mạc Tử Đơn, những người được cứu trên đường lần đó rõ ràng đã được nhiều người nhìn thấy, nhưng không lan truyền tin nào trên mạng cả.
Trước đó cô nghĩ có thể là do cô chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp cấp 3 và đang chờ vào đại học mà thôi.
Lúc này, nhìn thấy Lâm Sương Ngọc nói ra lời này, hóa ra Hạ Thiên Tường đã chặn tin tức về cô trên mạng.
Đó cũng xem như là một kiểu bảo vệ khác.
Cô cứ làm chuyện của mình, còn lại mọi chuyện đều có anh lo.
Ngọc: “Sao vậy? Có gì cần tôi giúp không?”
Người đẹp: “Không có, tôi chỉ tiện hỏi thôi.”
Ngọc: “Nếu gặp rắc rối cứ nói cho tôi biết.”
Tô Nhược Hân nhìn dòng chữ này mà trong lòng cảm thấy ấm áp.
Thật ra, đây là lần đầu tiên cô liên lạc với Lâm Sương Ngọc sau khi nhìn thấy cô ta trên đảo vào ngày hôm đó.
Lâm Sương Ngọc trước giờ không liên lạc với cô, cũng không cảm ơn cô.
Nhưng chỉ dựa vào câu nói này của Lâm Sương Ngọc, cô nghĩ đến Lương Viễn, họ là loại người chỉ cần cô nói một câu sẽ chẳng màng nguy hiểm giúp cô.
Người đẹp: “Cảm ơn.”
Ngọc: “Báo điểm thi của cô cho tôi biết nhé. Ngoài ra, cô định đăng ký trường nào, để tôi khỏi phải lo lắng đi tra, mệt lắm.”
Người đẹp: “Haha, được rồi, cảm ơn cô đã quan tâm.”
Sau khi Tô Nhươc Hân nói xong thì đóng hộp thoại lại, cô nghĩ Lâm Sương Ngọc chỉ quan tâm đ ến điểm thi của mình. Cho đến sau này gặp lại Lâm Sương Ngọc, cô mới biết khi một người nào đó coi bạn là người quan trọng trong cuộc sống của họ, thì họ sẽ vì bạn mà thay đổi tất cả.
Sau khi lướt điện thoại một lúc, Cận Liễm gõ cửa phòng cô: “Tô Nhược Hân, đến giờ ăn cơm rồi.”
Tô Nhược Hân đứng dậy ra mở cửa: “Cảm ơn anh.” Câu này cuối cùng cũng được gọi ra một cách tự nhiên rồi.
Nghĩ đến lòng tốt của Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy đối với cô, cô gọi Cận Liễm một tiếng anh, cũng là điều dĩ nhiên.
“Gọi Cận Liễm.” Không nghĩ tới, Cận Liễm trực tiếp sửa lại: “Tôi quen được người khác gọi tên rồi.”
“Vậy được, Cận Liễm.”
Sau đó, cô đi xuống cầu thang với Cận Liễm.
Bên kia, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy đã chuẩn bị bữa ăn.
/1174
|