CHƯƠNG 568
Anh nghĩ anh biết khi nãy tại sao Tô Nhược Hân lại mất tự nhiên.
Có lẽ là không muốn người của anh phát hiện anh bị sai bảo.
Nhưng cô đã sai bảo anh từ ngày hôm qua rồi.
Bây giờ mới trốn tránh có phải muộn rồi không.
Tô Nhược Hân chụp ảnh một mình rồi đến ảnh hai người, trên đường đi không ngừng chụp, đẹp không tả xiết.
Trong khu du lịch có rất nhiều thác nước, nhưng có kích thước khác nhau, mỗi một thác nước đều có đặc trưng riêng, trong lúc ngắm nhìn, Tô Nhược Hân cảm thấy mắt của bản thân cũng không đủ dùng.
Cả quá trình đều vô cùng hưng phấn.
Có lẽ thật sự cho rằng không có người của Hạ Thiên Tường đi theo, cho nên cô mới hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Buổi trưa, cô kéo Hạ Thiên Tường đi tới một gian hàng nhỏ, gọi hai phần mì dai, một phần cho cô và một phần cho Hạ Thiên Tường, ăn ngon lành: “Hạ Thiên Tường, ngon lắm, anh mau ăn đi.”
Hạ Thiên Tường nhìn tin nhắn của Phương Tấn: “Đã chuẩn bị xong mười món ăn, chỉ cần anh ra lệnh sẽ lập tức được bưng đến.”
Hạ Thiên Tường trả lời lại: “Nghỉ ngơi tại chỗ, mọi người ăn đi, tôi không cần đâu.”
Sau đó anh bèn buông điện thoại xuống, cầm đũa lên học theo Tô Nhược Hân ăn mì dai.
Phương Tấn đeo kính râm ở phía xa cảm thấy tâm trạng của mình đang rất rối ren.
Hạ Thiên Tường chưa từng ăn đồ ăn bên ngoài.
Mất vệ sinh.
Nhưng lúc này anh ta không dám tiến lên khuyên Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân đang ăn, đương nhiên Hạ Thiên Tường sẽ ăn cùng.
Coi như được lợi cho mấy anh em họ rồi, bữa trưa có thức ăn thừa nên trở nên rất phong phú.
Vì thế, Phương Tấn ăn đồ ngon nhìn Hạ Thiên Tường ăn mì dai, lần đầu tiên có cảm giác hơn người.
Ăn mì dai xong, Tô Nhược Hân còn đi mua hai que kem, một kem bơ và một kem đậu xanh.
Một cây cho mình, một cây cho Hạ Thiên Tường: “Anh ăn đi.”
Xem cô có tốt không, ăn cái gì cũng không quên Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường nhìn dáng vẻ ăn kem như rất ngon của cô, anh chần chừ một lúc, sau đó, người đàn ông cao một mét chín lại học theo dáng vẻ của Tô Nhược Hân, vừa ăn vừa đi dạo trong khu du lịch.
Lúc đầu còn hơi mất tự nhiên, ăn một lúc thì chợt phát hiện thì ra cũng không có cảm giác khó chịu gì.
Nhưng hắn cũng không cảm thấy kem ngon.
Anh không thích vị bơ.
“Nhược Hân, không thích bơ.”
“Vậy chúng ta đổi đi? Kem đậu xanh của em ngon lắm.” Tô Nhược Hân vừa nói vừa đưa que kem mình đã ăn một nửa cho Hạ Thiên Tường, vị bơ và đậu xanh cô đều thích.
Anh nghĩ anh biết khi nãy tại sao Tô Nhược Hân lại mất tự nhiên.
Có lẽ là không muốn người của anh phát hiện anh bị sai bảo.
Nhưng cô đã sai bảo anh từ ngày hôm qua rồi.
Bây giờ mới trốn tránh có phải muộn rồi không.
Tô Nhược Hân chụp ảnh một mình rồi đến ảnh hai người, trên đường đi không ngừng chụp, đẹp không tả xiết.
Trong khu du lịch có rất nhiều thác nước, nhưng có kích thước khác nhau, mỗi một thác nước đều có đặc trưng riêng, trong lúc ngắm nhìn, Tô Nhược Hân cảm thấy mắt của bản thân cũng không đủ dùng.
Cả quá trình đều vô cùng hưng phấn.
Có lẽ thật sự cho rằng không có người của Hạ Thiên Tường đi theo, cho nên cô mới hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Buổi trưa, cô kéo Hạ Thiên Tường đi tới một gian hàng nhỏ, gọi hai phần mì dai, một phần cho cô và một phần cho Hạ Thiên Tường, ăn ngon lành: “Hạ Thiên Tường, ngon lắm, anh mau ăn đi.”
Hạ Thiên Tường nhìn tin nhắn của Phương Tấn: “Đã chuẩn bị xong mười món ăn, chỉ cần anh ra lệnh sẽ lập tức được bưng đến.”
Hạ Thiên Tường trả lời lại: “Nghỉ ngơi tại chỗ, mọi người ăn đi, tôi không cần đâu.”
Sau đó anh bèn buông điện thoại xuống, cầm đũa lên học theo Tô Nhược Hân ăn mì dai.
Phương Tấn đeo kính râm ở phía xa cảm thấy tâm trạng của mình đang rất rối ren.
Hạ Thiên Tường chưa từng ăn đồ ăn bên ngoài.
Mất vệ sinh.
Nhưng lúc này anh ta không dám tiến lên khuyên Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân đang ăn, đương nhiên Hạ Thiên Tường sẽ ăn cùng.
Coi như được lợi cho mấy anh em họ rồi, bữa trưa có thức ăn thừa nên trở nên rất phong phú.
Vì thế, Phương Tấn ăn đồ ngon nhìn Hạ Thiên Tường ăn mì dai, lần đầu tiên có cảm giác hơn người.
Ăn mì dai xong, Tô Nhược Hân còn đi mua hai que kem, một kem bơ và một kem đậu xanh.
Một cây cho mình, một cây cho Hạ Thiên Tường: “Anh ăn đi.”
Xem cô có tốt không, ăn cái gì cũng không quên Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường nhìn dáng vẻ ăn kem như rất ngon của cô, anh chần chừ một lúc, sau đó, người đàn ông cao một mét chín lại học theo dáng vẻ của Tô Nhược Hân, vừa ăn vừa đi dạo trong khu du lịch.
Lúc đầu còn hơi mất tự nhiên, ăn một lúc thì chợt phát hiện thì ra cũng không có cảm giác khó chịu gì.
Nhưng hắn cũng không cảm thấy kem ngon.
Anh không thích vị bơ.
“Nhược Hân, không thích bơ.”
“Vậy chúng ta đổi đi? Kem đậu xanh của em ngon lắm.” Tô Nhược Hân vừa nói vừa đưa que kem mình đã ăn một nửa cho Hạ Thiên Tường, vị bơ và đậu xanh cô đều thích.
/1174
|