CHƯƠNG 566
“Dẫn đi.” Phương Tấn cũng không quan tâm đến người đàn ông, như bị Hạ Thiên Tường nhập vào người, lạnh lùng ra lệnh.
Sau đó hai người áo đen lập tức khiêng người đàn ông lên kéo anh ta xuống xe tham quan.
Tài xế ở bên cạnh sợ hãi lau mồ hôi.
Ông ta chưa từng thấy tình huống khí thế như thế này bao giờ.
Vô cùng kinh khủng.
Những người áo đen này thật sự quá oai phong.
Tất cả đều cao khoảng một mét tám mươi, mặc vest đen, kết hợp với kính râm, cực kỳ ngầu.
Khiến ông ta nhìn mà ngây người.
“Bác tài, có thể lên đường rồi.” Mãi đến khi Phương Tấn dịu dàng cất lời, tài xế lái xe tham quan mới lấy lại tinh thần.
“Được… Được, xuất phát thôi.” Tài xế không dám nhiều lời.
Những khách tham quan các càng không dám.
Vì tất cả mọi người đều biết trong khu du lịch này không cho phép xe bên ngoài chạy vào.
Cho nên người nào có thể chạy vào chắc chắn không phải người tầm thường.
Xe tham quan tiếp tục chạy.
Chỉ là thiếu một người.
Bác gái phía trước quay đầu lại, giơ ngón cái lên với Hạ Thiên Tường: “Chàng trai trẻ rất tuấn tú, đây mới là cách bảo vệ vợ đúng đắn, bác gái ủng hộ cháu.”
Nghe thấy chữ “vợ”, ánh mắt vẫn luôn lạnh lùng của Hạ Thiên Tường mới dịu dàng hơn một chút.
Mãi đến khi xuống xe, Tô Nhược Hân vẫn còn ngơ ngác.
Sau đó, cô kéo vạt áo anh, nhỏ giọng nói: “Anh nói đi, anh còn giấu tôi bao nhiêu chuyện?”
Đầu tiên là ngồi cạnh cô trên máy bay.
Sau đó anh còn vận chuyển một chiếc SUV bằng đường hàng không đến bên ngoài khu du lịch.
Bây giờ thì biết không chỉ có anh, mà thậm chí cả Phương Tấn cũng đến đây, tiện thể dẫn theo mười mấy vệ sĩ nữa.
Quá khiến người khác chú ý.
“Không còn giấu diếm em gì nữa cả.” Không ngờ Hạ Thiên Tường lại thản nhiên trả lời như thế.
“Còn nói không giấu gì tôi? Chúng ta đã đến đây từ hôm qua rồi, mà bây giờ tôi mới biết có Phương Tấn đi theo.” Tô Nhược Hân oán trách.
“Nhược Hân, em không hỏi anh, anh không biết sắp xếp thế nào cũng phải báo cáo với em, lần sau sẽ không như thế nữa.”
“…” Câu nói này của người đàn ông cứ thế khiến Tô Nhược Hân nghẹn họng.
Anh nói đúng, cô thật sự không hỏi anh.
Cho nên cũng không xem là anh giấu diếm cô.
Lúc này, cô cũng bình tĩnh lại.
Cô và anh khác nhau.
“Dẫn đi.” Phương Tấn cũng không quan tâm đến người đàn ông, như bị Hạ Thiên Tường nhập vào người, lạnh lùng ra lệnh.
Sau đó hai người áo đen lập tức khiêng người đàn ông lên kéo anh ta xuống xe tham quan.
Tài xế ở bên cạnh sợ hãi lau mồ hôi.
Ông ta chưa từng thấy tình huống khí thế như thế này bao giờ.
Vô cùng kinh khủng.
Những người áo đen này thật sự quá oai phong.
Tất cả đều cao khoảng một mét tám mươi, mặc vest đen, kết hợp với kính râm, cực kỳ ngầu.
Khiến ông ta nhìn mà ngây người.
“Bác tài, có thể lên đường rồi.” Mãi đến khi Phương Tấn dịu dàng cất lời, tài xế lái xe tham quan mới lấy lại tinh thần.
“Được… Được, xuất phát thôi.” Tài xế không dám nhiều lời.
Những khách tham quan các càng không dám.
Vì tất cả mọi người đều biết trong khu du lịch này không cho phép xe bên ngoài chạy vào.
Cho nên người nào có thể chạy vào chắc chắn không phải người tầm thường.
Xe tham quan tiếp tục chạy.
Chỉ là thiếu một người.
Bác gái phía trước quay đầu lại, giơ ngón cái lên với Hạ Thiên Tường: “Chàng trai trẻ rất tuấn tú, đây mới là cách bảo vệ vợ đúng đắn, bác gái ủng hộ cháu.”
Nghe thấy chữ “vợ”, ánh mắt vẫn luôn lạnh lùng của Hạ Thiên Tường mới dịu dàng hơn một chút.
Mãi đến khi xuống xe, Tô Nhược Hân vẫn còn ngơ ngác.
Sau đó, cô kéo vạt áo anh, nhỏ giọng nói: “Anh nói đi, anh còn giấu tôi bao nhiêu chuyện?”
Đầu tiên là ngồi cạnh cô trên máy bay.
Sau đó anh còn vận chuyển một chiếc SUV bằng đường hàng không đến bên ngoài khu du lịch.
Bây giờ thì biết không chỉ có anh, mà thậm chí cả Phương Tấn cũng đến đây, tiện thể dẫn theo mười mấy vệ sĩ nữa.
Quá khiến người khác chú ý.
“Không còn giấu diếm em gì nữa cả.” Không ngờ Hạ Thiên Tường lại thản nhiên trả lời như thế.
“Còn nói không giấu gì tôi? Chúng ta đã đến đây từ hôm qua rồi, mà bây giờ tôi mới biết có Phương Tấn đi theo.” Tô Nhược Hân oán trách.
“Nhược Hân, em không hỏi anh, anh không biết sắp xếp thế nào cũng phải báo cáo với em, lần sau sẽ không như thế nữa.”
“…” Câu nói này của người đàn ông cứ thế khiến Tô Nhược Hân nghẹn họng.
Anh nói đúng, cô thật sự không hỏi anh.
Cho nên cũng không xem là anh giấu diếm cô.
Lúc này, cô cũng bình tĩnh lại.
Cô và anh khác nhau.
/1174
|