CHƯƠNG 560
“Rất xin lỗi, nếu chúng tôi trực tiếp cung cấp số điện thoại của anh ấy cho cô thì không phù hợp với quy định kỷ luật, chúng tôi có thể cho anh ấy số điện thoại cô, sau đó do anh ấy tự lựa chọn.”
“Được rồi, tôi cám ơn.” Cách xử lý của cảnh sát là chính xác, không thể tùy tiện tiết lộ số điện thoại của một người được.
Sau khi cúp điện thoại, lúc này Tô Nhược Hân mới thoải mái nằm xuống, bắt đầu lướt điện thoại di động.
Sau khi Hạ Thiên Tường bật máy tính xách tay lên, anh bắt đầu cuộc họp trực tuyến từ xa.
Anh chăm chú lắng nghe cấp dưới báo cáo, thỉnh thoảng trả lời một câu.
Đẩy nhanh quá trình của cuộc họp.
Tuy nhiên, anh luôn cảm thấy rằng các Giám đốc điều hành trong cuộc họp ngày hôm nay có một chút khác biệt so với bình thường.
Anh hoàn toàn không nhận ra rằng sở dĩ ánh mắt của những Giám đốc điều hành kia không giống bình thường, tất cả đều bởi vì bọn họ phát hiện ra hai thứ trên giường phía sau Hạ Thiên Tường.
Một bộ bài, bọn họ chưa từng nhìn thấy Hạ Thiên Tường chơi bài.
Một gói kẹo sầu riêng đã bóc ra, bọn họ rõ ràng nhớ rõ cậu chủ Hạ không thích ăn sầu riêng nhất, cho nên chắc chắn anh cũng không thể ăn loại kẹo sầu riêng này.
Nhưng hiện tại, tất cả những gì mà bọn họ nhận định là không có khả năng, tất cả đều nằm phía sau Hạ Thiên Tường.
Rất rõ ràng.
Tô Nhược Hân càng lướt điện thoại di động càng tỉnh táo.
Bây giờ mới mười giờ, lúc trước khi ngồi trên xe cô đã ngủ một giấc, cho nên hiện tại thật sự cũng không buồn ngủ lắm.
Sau khi cô trò chuyện với Dương Mỹ Lan, cũng không nhận được gì nữa.
Tuy rằng trong lòng cô đã tha thứ cho Dương Mỹ Lan, nhưng khuyên bảo thêm một lần nữa là không thể thiếu.
Tóm lại, chính cô tự bán mình cho Hạ Thiên Tường thì có thể, tuyệt đối không thể để cho người khác bán cô cho Hạ Thiên Tường, dù là Dương Mỹ Lan cũng không được.
Cô có một chút cảm giác không an toàn.
Trong khi trò chuyện, cô cảm thấy mình muốn ăn một cái gì đó.
Vì thế, cô nhớ tới gọi kẹo sầu riêng rơi trong phòng của Hạ Thiên Tường.
Nhớ tới dáng vẻ thống khổ lặng lẽ chịu đựng của anh mỗi khi ăn một viên kẹo sầu riêng, cho đến bây giờ cô vẫn muốn bật cười: “Mỹ Lan, tớ đi tìm đồ ăn đã, bái bai.”
Nói xong, cô mặc bộ đồ ngủ hoạt hình, đi dép lê, vội vàng đi ra khỏi phòng mình, đi thẳng đến phòng của Hạ Thiên Tường.
Nghĩ đến việc có thể Hạ Thiên Tường đang làm việc, cho nên Tô Nhược Hân không gõ cửa.
Cô không muốn làm phiền công việc của anh.
Cho nên, cô nhẹ nhàng bước đi, sau đó nhẹ nhàng thử đẩy cửa phòng Hạ Thiên Tường ra một chút.
Cửa không khóa.
Vì vậy, cô từ từ đẩy ra.
“Rất xin lỗi, nếu chúng tôi trực tiếp cung cấp số điện thoại của anh ấy cho cô thì không phù hợp với quy định kỷ luật, chúng tôi có thể cho anh ấy số điện thoại cô, sau đó do anh ấy tự lựa chọn.”
“Được rồi, tôi cám ơn.” Cách xử lý của cảnh sát là chính xác, không thể tùy tiện tiết lộ số điện thoại của một người được.
Sau khi cúp điện thoại, lúc này Tô Nhược Hân mới thoải mái nằm xuống, bắt đầu lướt điện thoại di động.
Sau khi Hạ Thiên Tường bật máy tính xách tay lên, anh bắt đầu cuộc họp trực tuyến từ xa.
Anh chăm chú lắng nghe cấp dưới báo cáo, thỉnh thoảng trả lời một câu.
Đẩy nhanh quá trình của cuộc họp.
Tuy nhiên, anh luôn cảm thấy rằng các Giám đốc điều hành trong cuộc họp ngày hôm nay có một chút khác biệt so với bình thường.
Anh hoàn toàn không nhận ra rằng sở dĩ ánh mắt của những Giám đốc điều hành kia không giống bình thường, tất cả đều bởi vì bọn họ phát hiện ra hai thứ trên giường phía sau Hạ Thiên Tường.
Một bộ bài, bọn họ chưa từng nhìn thấy Hạ Thiên Tường chơi bài.
Một gói kẹo sầu riêng đã bóc ra, bọn họ rõ ràng nhớ rõ cậu chủ Hạ không thích ăn sầu riêng nhất, cho nên chắc chắn anh cũng không thể ăn loại kẹo sầu riêng này.
Nhưng hiện tại, tất cả những gì mà bọn họ nhận định là không có khả năng, tất cả đều nằm phía sau Hạ Thiên Tường.
Rất rõ ràng.
Tô Nhược Hân càng lướt điện thoại di động càng tỉnh táo.
Bây giờ mới mười giờ, lúc trước khi ngồi trên xe cô đã ngủ một giấc, cho nên hiện tại thật sự cũng không buồn ngủ lắm.
Sau khi cô trò chuyện với Dương Mỹ Lan, cũng không nhận được gì nữa.
Tuy rằng trong lòng cô đã tha thứ cho Dương Mỹ Lan, nhưng khuyên bảo thêm một lần nữa là không thể thiếu.
Tóm lại, chính cô tự bán mình cho Hạ Thiên Tường thì có thể, tuyệt đối không thể để cho người khác bán cô cho Hạ Thiên Tường, dù là Dương Mỹ Lan cũng không được.
Cô có một chút cảm giác không an toàn.
Trong khi trò chuyện, cô cảm thấy mình muốn ăn một cái gì đó.
Vì thế, cô nhớ tới gọi kẹo sầu riêng rơi trong phòng của Hạ Thiên Tường.
Nhớ tới dáng vẻ thống khổ lặng lẽ chịu đựng của anh mỗi khi ăn một viên kẹo sầu riêng, cho đến bây giờ cô vẫn muốn bật cười: “Mỹ Lan, tớ đi tìm đồ ăn đã, bái bai.”
Nói xong, cô mặc bộ đồ ngủ hoạt hình, đi dép lê, vội vàng đi ra khỏi phòng mình, đi thẳng đến phòng của Hạ Thiên Tường.
Nghĩ đến việc có thể Hạ Thiên Tường đang làm việc, cho nên Tô Nhược Hân không gõ cửa.
Cô không muốn làm phiền công việc của anh.
Cho nên, cô nhẹ nhàng bước đi, sau đó nhẹ nhàng thử đẩy cửa phòng Hạ Thiên Tường ra một chút.
Cửa không khóa.
Vì vậy, cô từ từ đẩy ra.
/1174
|