CHƯƠNG 554
“Nói đi.” Đối diện với gương mặt tươi cười của cô, trái tim của Hạ Thiên Tường rung động, anh cố gắng kìm nén tâm tình rung động của mình, tuyệt đối không để Tô Nhược Hân nhìn ra, anh lại muốn hôn cô.
Chuyện như vậy, vẫn nên ăn xong mì, uống thuốc xong rồi lại thực hiện cũng không muộn.
“Em ăn lòng trắng trứng, còn anh ăn lòng đỏ có được không?” Cô không thích ăn lòng đỏ trứng, cho dù biết lòng đỏ trứng có nhiều chất dinh dưỡng cũng không thích ăn.
Nhưng cô lại không muốn lãng phí, hơn nữa, cô đã để mắt tới lòng trắng trứng chần nước sôi trong bát mì của Hạ Thiên Tường.
“Lần này thì có thể, tuy nhiên lần sau không được như thế này nữa, không được kén ăn.” Hạ Thiên Tường đã nhìn thấy đôi mắt to tròn như hồ ly của cô từ lâu, nếu như biểu cảm nhỏ như vậy xuất hiện trên người phụ nữ khác, anh chắc chắn cảm thấy người đó có dáng vẻ vô cùng xấu xí, nhưng rơi vào người Tô Nhược Hân, thì lại là rất đẹp mắt.
Nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
“Được được được, vậy lòng trắng trứng của anh cũng phải đưa cho em.” Tô Nhược Hân vươn tay về phía quả trứng luộc của Hạ Thiên Tường, gọn gàng dùng đũa gắp lòng trắng trứng, để lại lòng đỏ trứng cho Hạ Thiên Tường, sau đó lại dùng thao tác tương tự với quả trứng luộc của mình, toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đầy nửa phút.
“Trước kia em thường xuyên như vậy?” Hạ Thiên Tường dường như phát hiện ra tật xấu của cô gái nhỏ Tô Nhược Hân này khá nhiều.
“Hì hì hì, sau này sẽ không thế nữa.” Tô Nhược Hân cúi đầu ăn mì, sợ Hạ Thiên Tường gõ đầu cô.
Thói quen này của cô là không tốt.
Nhưng cô chỉ không thích ăn lòng đỏ trứng, thật sự không trách cô.
Sau đó, cô nhìn thấy người đàn ông cất điện thoại di động đi: “Anh đã ghi âm, nếu sau này em dám chỉ ăn lòng trắng trứng, không chịu ăn lòng đỏ trứng, anh sẽ đăng những gì em vừa nói lên trang web của trường em.”
Tô Nhược Hân lè lưỡi, rồi sau đó đột ngột nhào lên trên người Hạ Thiên Tường, vươn tay cướp lấy điện thoại di động của anh.
Sau đó cô xông vào phòng tắm.
Thế nhưng, lúc cô đang chuẩn bị xóa bản ghi âm mà Hạ Thiên Tường nói, thì lại nghe người đàn ông đằng sau cô nói: “Không có bản ghi âm nào cả.”
Tô Nhược Hân đột nhiên cảm thấy mất hứng: “Hạ Thiên Tường, anh là một tên lừa đảo.”
“Cân bằng dinh dưỡng, em hiểu y học nên em biết.”
Tô Nhược Hân lập tức im lặng, ừm, thời điểm nói không lại anh, thời điểm anh không nói lý, cô không so đo với anh.
Sau khi ăn mì xong, Tô Nhược Hân kéo vali của Hạ Thiên Tường đi vào phòng mình.
Hạ Thiên Tường cũng không biết Tô Nhược Hân muốn làm cái gì.
Nhưng anh thích cô đi đến phòng của anh.
Sau đó, anh thấy cô gái nhỏ rất thành thạo mở khóa mật khẩu vali của anh.
Nhìn thấy Tô Nhược Hân nhập sinh nhật của cô vào vali của mình, khóe môi của Hạ Thiên Tường cong lên.
Được rồi, không ngốc nghếch.
“Nói đi.” Đối diện với gương mặt tươi cười của cô, trái tim của Hạ Thiên Tường rung động, anh cố gắng kìm nén tâm tình rung động của mình, tuyệt đối không để Tô Nhược Hân nhìn ra, anh lại muốn hôn cô.
Chuyện như vậy, vẫn nên ăn xong mì, uống thuốc xong rồi lại thực hiện cũng không muộn.
“Em ăn lòng trắng trứng, còn anh ăn lòng đỏ có được không?” Cô không thích ăn lòng đỏ trứng, cho dù biết lòng đỏ trứng có nhiều chất dinh dưỡng cũng không thích ăn.
Nhưng cô lại không muốn lãng phí, hơn nữa, cô đã để mắt tới lòng trắng trứng chần nước sôi trong bát mì của Hạ Thiên Tường.
“Lần này thì có thể, tuy nhiên lần sau không được như thế này nữa, không được kén ăn.” Hạ Thiên Tường đã nhìn thấy đôi mắt to tròn như hồ ly của cô từ lâu, nếu như biểu cảm nhỏ như vậy xuất hiện trên người phụ nữ khác, anh chắc chắn cảm thấy người đó có dáng vẻ vô cùng xấu xí, nhưng rơi vào người Tô Nhược Hân, thì lại là rất đẹp mắt.
Nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
“Được được được, vậy lòng trắng trứng của anh cũng phải đưa cho em.” Tô Nhược Hân vươn tay về phía quả trứng luộc của Hạ Thiên Tường, gọn gàng dùng đũa gắp lòng trắng trứng, để lại lòng đỏ trứng cho Hạ Thiên Tường, sau đó lại dùng thao tác tương tự với quả trứng luộc của mình, toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đầy nửa phút.
“Trước kia em thường xuyên như vậy?” Hạ Thiên Tường dường như phát hiện ra tật xấu của cô gái nhỏ Tô Nhược Hân này khá nhiều.
“Hì hì hì, sau này sẽ không thế nữa.” Tô Nhược Hân cúi đầu ăn mì, sợ Hạ Thiên Tường gõ đầu cô.
Thói quen này của cô là không tốt.
Nhưng cô chỉ không thích ăn lòng đỏ trứng, thật sự không trách cô.
Sau đó, cô nhìn thấy người đàn ông cất điện thoại di động đi: “Anh đã ghi âm, nếu sau này em dám chỉ ăn lòng trắng trứng, không chịu ăn lòng đỏ trứng, anh sẽ đăng những gì em vừa nói lên trang web của trường em.”
Tô Nhược Hân lè lưỡi, rồi sau đó đột ngột nhào lên trên người Hạ Thiên Tường, vươn tay cướp lấy điện thoại di động của anh.
Sau đó cô xông vào phòng tắm.
Thế nhưng, lúc cô đang chuẩn bị xóa bản ghi âm mà Hạ Thiên Tường nói, thì lại nghe người đàn ông đằng sau cô nói: “Không có bản ghi âm nào cả.”
Tô Nhược Hân đột nhiên cảm thấy mất hứng: “Hạ Thiên Tường, anh là một tên lừa đảo.”
“Cân bằng dinh dưỡng, em hiểu y học nên em biết.”
Tô Nhược Hân lập tức im lặng, ừm, thời điểm nói không lại anh, thời điểm anh không nói lý, cô không so đo với anh.
Sau khi ăn mì xong, Tô Nhược Hân kéo vali của Hạ Thiên Tường đi vào phòng mình.
Hạ Thiên Tường cũng không biết Tô Nhược Hân muốn làm cái gì.
Nhưng anh thích cô đi đến phòng của anh.
Sau đó, anh thấy cô gái nhỏ rất thành thạo mở khóa mật khẩu vali của anh.
Nhìn thấy Tô Nhược Hân nhập sinh nhật của cô vào vali của mình, khóe môi của Hạ Thiên Tường cong lên.
Được rồi, không ngốc nghếch.
/1174
|