CHƯƠNG 547
“Ở gần đây không?” Tô Nhược Hân nói xong, cầm điện thoại lên, lúc này mới phát hiện, điện thoại vẫn tắt.
Sau đó, nhớ ra tính xấu như một đứa trẻ của mình trước đó, ngượng ngùng mở điện thoại ra, muốn xem thử lộ trình Dương Mỹ Lan gửi cho cô.
Nếu gần đây có hang động đá vôi, tối có thể về nhanh, thì đi xem. Lớn như vậy rồi, nhưng cô chưa từng nhìn thấy hang động đá vôi.
“Ừm, ở gần đây, đi hơn một tiếng là hết cả hành trình.” Hạ Thiên Tường mân mê tóc Tô Nhược Hân, lại nghiện.
“Đi, bây giờ đi luôn.” Tô Nhược Hân không đợi được nữa.
Sau đó, hai người ai trở về phòng người đó, thay sang bộ đồ khác.
Áo khoác gió.
Của Tô Nhược Hân là màu hồng. Khi ra ngoài nhìn thấy Hạ Thiên Tường, cô phát hiện, áo gió trên người anh lại cùng loại với mình, chỉ có điều là màu đen mà thôi.
Nhưng viền túi lại lộ rõ màu hồng.
Tô Nhược Hân lại nhìn xuống chiếc áo khoác gió trên người, rõ ràng là áo đôi.
Nhớ ra áo khoác gió của mình là Tăng Hiểu Khê đi mua cùng cô, cũng là mua ở cửa hàng của Hạ Thiên Tường, cho nên áo khoác của anh cũng giống như của cô, hình như vậy cũng hợp tình hợp lý.
“Đi thôi.” Tô Nhược Hân đội mũ lưỡi trai, hai người cùng xuất phát.
Khi nhìn thấy chiếc xe việt dã rất lớn ở bãi đậu xe của khách sạn, Tô Nhược Hân nhảy lên, nhảy xuống hai cái: “Hạ Thiên Tường, nó thực sự được vận chuyển bằng máy bay đến sao?”
“Ừm.”
“Hình như là loại mới.”
“Mới đó.”
“Hạ Thiên Tường, sao em lại cảm thấy, anh đã lên kế hoạch từ trước vậy?”
Hình như còn để tâm hơn cả cô.
Xe việt dã đương nhiên thoải mái hơn xe bus và taxi. Từ khách sạn gần thác nước đến hang động đá vôi, phải mất hơn một tiếng. Xuống xe để mua vé, toàn bộ quá trình này đều do Hạ Thiên Tường phụ trách. Tô Nhược Hân đi sát theo sau anh như cái đuôi nhỏ.
Nhiều người thật đấy.
Đúng là mùa du lịch mà.
Nhưng mà người nhiều, Tô Nhược Hân cũng không cảm thấy chật, đi đến đâu, Hạ Thiên Tường cũng chặn đám đông cho cô.
Anh cao ráo, chỉ cần đứng bên đó, không ai có thể vượt qua anh.
Đi theo người hướng dẫn vào hang động đá vôi. Ban đầu cũng không cảm thấy có gì đẹp cả, cho đến khi rẽ vào một góc và ánh đèn sáng rỡ, Tô Nhược Hân lập tức bị hút hồn trước vẻ đẹp đó.
Nhìn đâu cũng rất đẹp.
Vô cùng xinh đẹp.
Cô nhìn các thạch nhũ với tạo hình độc đáo, còn Hạ Thiên Tường thì nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy những thứ này, anh thì đã nhìn mấy lần.
“Ở gần đây không?” Tô Nhược Hân nói xong, cầm điện thoại lên, lúc này mới phát hiện, điện thoại vẫn tắt.
Sau đó, nhớ ra tính xấu như một đứa trẻ của mình trước đó, ngượng ngùng mở điện thoại ra, muốn xem thử lộ trình Dương Mỹ Lan gửi cho cô.
Nếu gần đây có hang động đá vôi, tối có thể về nhanh, thì đi xem. Lớn như vậy rồi, nhưng cô chưa từng nhìn thấy hang động đá vôi.
“Ừm, ở gần đây, đi hơn một tiếng là hết cả hành trình.” Hạ Thiên Tường mân mê tóc Tô Nhược Hân, lại nghiện.
“Đi, bây giờ đi luôn.” Tô Nhược Hân không đợi được nữa.
Sau đó, hai người ai trở về phòng người đó, thay sang bộ đồ khác.
Áo khoác gió.
Của Tô Nhược Hân là màu hồng. Khi ra ngoài nhìn thấy Hạ Thiên Tường, cô phát hiện, áo gió trên người anh lại cùng loại với mình, chỉ có điều là màu đen mà thôi.
Nhưng viền túi lại lộ rõ màu hồng.
Tô Nhược Hân lại nhìn xuống chiếc áo khoác gió trên người, rõ ràng là áo đôi.
Nhớ ra áo khoác gió của mình là Tăng Hiểu Khê đi mua cùng cô, cũng là mua ở cửa hàng của Hạ Thiên Tường, cho nên áo khoác của anh cũng giống như của cô, hình như vậy cũng hợp tình hợp lý.
“Đi thôi.” Tô Nhược Hân đội mũ lưỡi trai, hai người cùng xuất phát.
Khi nhìn thấy chiếc xe việt dã rất lớn ở bãi đậu xe của khách sạn, Tô Nhược Hân nhảy lên, nhảy xuống hai cái: “Hạ Thiên Tường, nó thực sự được vận chuyển bằng máy bay đến sao?”
“Ừm.”
“Hình như là loại mới.”
“Mới đó.”
“Hạ Thiên Tường, sao em lại cảm thấy, anh đã lên kế hoạch từ trước vậy?”
Hình như còn để tâm hơn cả cô.
Xe việt dã đương nhiên thoải mái hơn xe bus và taxi. Từ khách sạn gần thác nước đến hang động đá vôi, phải mất hơn một tiếng. Xuống xe để mua vé, toàn bộ quá trình này đều do Hạ Thiên Tường phụ trách. Tô Nhược Hân đi sát theo sau anh như cái đuôi nhỏ.
Nhiều người thật đấy.
Đúng là mùa du lịch mà.
Nhưng mà người nhiều, Tô Nhược Hân cũng không cảm thấy chật, đi đến đâu, Hạ Thiên Tường cũng chặn đám đông cho cô.
Anh cao ráo, chỉ cần đứng bên đó, không ai có thể vượt qua anh.
Đi theo người hướng dẫn vào hang động đá vôi. Ban đầu cũng không cảm thấy có gì đẹp cả, cho đến khi rẽ vào một góc và ánh đèn sáng rỡ, Tô Nhược Hân lập tức bị hút hồn trước vẻ đẹp đó.
Nhìn đâu cũng rất đẹp.
Vô cùng xinh đẹp.
Cô nhìn các thạch nhũ với tạo hình độc đáo, còn Hạ Thiên Tường thì nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy những thứ này, anh thì đã nhìn mấy lần.
/1174
|