CHƯƠNG 545
Từng câu từng chữ, khi Hạ Thiên Tường nói xong, cô gái nhỏ trong lòng vẫn ngoan ngoãn vùi vào ngực anh như chú mèo con, mềm nhũn.
Cô vẫn không nói chuyện gì cả.
Anh nghe thấy tiếng tim mình đập.
Hóa ra đây chính là cảm giác yêu.
Chưa từng trải qua, chắc chắn sẽ không biết, yêu lại có dư vị như vậy.
Có lúc đắng, có lúc lại ngọt.
Khi anh thổi tóc cho cô, rất ngọt.
Lúc này, khi cô không nói chuyện, ngó lơ anh, lại rất đắng.
Hoặc, đây mới chính là tình yêu thật sự.
Tô Nhược Hân mân mê góc áo Hạ Thiên Tường, trong tai đều là từng câu từng chữ anh vừa nói, đáy lòng lập tức mềm nhũn.
Bây giờ nghĩ lại, cô cũng không biết mình giận cái gì.
Tính ra, Dương Mỹ Lan giao cô cho Hạ Thiên Tường, cũng vì muốn thành toàn cho cô. Cũng giống như ban đầu, cô gắng sức mai mối cho Dương Mỹ Lan và Hạ Thiên Tường vậy. Nghĩ đủ mọi cách để kéo hai người họ gặp nhau, sau đó xác định quan hệ.
Nghĩ vậy, cơn tức bỗng tiêu tan.
Ban nãy, vì sao cô lại giận Hạ Thiên Tường cơ chứ?
Cứ khóc thôi, ngay đến cả bản thân cô cũng quên mất.
Nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra, hình như vì anh có xe mà còn đòi ngồi bus với cô.
“Hạ Thiên Tường, anh là đồ ngốc.” Có xe việt dã thoải mái thì không ngồi, lại cứ khăng khăng muốn ngồi xe bus.
Chốt lát bèn cảm thấy anh quá khinh người.
Sau đó, cộng thêm điện thoại của Dương Mỹ Lan, cô lập tức nổi giận, bật khóc.
Lớn như vậy rồi, ngoài dì nhỏ, thật ra trước nay, chưa từng có ai đối xử với cô tốt như Hạ Thiên Tường.
Bây giờ nghĩ lại, cô khóc cũng không hẳn vì giận Hạ Thiên Tường, thật ra nhiều hơn cả đó là cảm động.
Vì một câu nói muốn ngồi xe bus của cô, mà anh lập tức ngồi cùng.
“Được, là anh ngốc.” Tô Nhược Hân cuối cùng cũng lên tiếng. Hạ Thiên Tường không chút liêm sỉ, cũng hùa theo một câu. Chỉ cần cô chịu nói chuyện, không ngó lơ anh nữa, anh nhận mình ngốc cũng được.
Dù sao, cho dù anh nói mình ngốc, anh cũng không ngốc thật.
“Phì”, trong đôi mắt đầy nước mắt của Tô Nhược Hân lập tức ngập tràn ý cười, cười phì nói: “Hạ Thiên Tường, anh nhận mình ngốc rồi kìa.”
Hạ Thiên Tường ngơ người ngay tại chỗ.
Đối với kiểu lúc khóc lúc cười, thay đổi nhanh chóng của Tô Nhược Hân, anh nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp thay đổi như này của cô.
“Nói chuyện với anh đó.” Tô Nhược Hân trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường. Nước mắt vẫn chưa khô, nhưng cô không hề cảm thấy mình vừa cười, vừa khóc lúc này có gì kỳ quặc cả.
Tô Nhược Hân chính là cô gái như vậy, một cô gái thẳng thắn. Nếu anh không thích, thế thì nhân lúc mọi thứ dường như chỉ mới vừa bắt đầu, tách nhau ra thì tốt hơn.
Từng câu từng chữ, khi Hạ Thiên Tường nói xong, cô gái nhỏ trong lòng vẫn ngoan ngoãn vùi vào ngực anh như chú mèo con, mềm nhũn.
Cô vẫn không nói chuyện gì cả.
Anh nghe thấy tiếng tim mình đập.
Hóa ra đây chính là cảm giác yêu.
Chưa từng trải qua, chắc chắn sẽ không biết, yêu lại có dư vị như vậy.
Có lúc đắng, có lúc lại ngọt.
Khi anh thổi tóc cho cô, rất ngọt.
Lúc này, khi cô không nói chuyện, ngó lơ anh, lại rất đắng.
Hoặc, đây mới chính là tình yêu thật sự.
Tô Nhược Hân mân mê góc áo Hạ Thiên Tường, trong tai đều là từng câu từng chữ anh vừa nói, đáy lòng lập tức mềm nhũn.
Bây giờ nghĩ lại, cô cũng không biết mình giận cái gì.
Tính ra, Dương Mỹ Lan giao cô cho Hạ Thiên Tường, cũng vì muốn thành toàn cho cô. Cũng giống như ban đầu, cô gắng sức mai mối cho Dương Mỹ Lan và Hạ Thiên Tường vậy. Nghĩ đủ mọi cách để kéo hai người họ gặp nhau, sau đó xác định quan hệ.
Nghĩ vậy, cơn tức bỗng tiêu tan.
Ban nãy, vì sao cô lại giận Hạ Thiên Tường cơ chứ?
Cứ khóc thôi, ngay đến cả bản thân cô cũng quên mất.
Nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra, hình như vì anh có xe mà còn đòi ngồi bus với cô.
“Hạ Thiên Tường, anh là đồ ngốc.” Có xe việt dã thoải mái thì không ngồi, lại cứ khăng khăng muốn ngồi xe bus.
Chốt lát bèn cảm thấy anh quá khinh người.
Sau đó, cộng thêm điện thoại của Dương Mỹ Lan, cô lập tức nổi giận, bật khóc.
Lớn như vậy rồi, ngoài dì nhỏ, thật ra trước nay, chưa từng có ai đối xử với cô tốt như Hạ Thiên Tường.
Bây giờ nghĩ lại, cô khóc cũng không hẳn vì giận Hạ Thiên Tường, thật ra nhiều hơn cả đó là cảm động.
Vì một câu nói muốn ngồi xe bus của cô, mà anh lập tức ngồi cùng.
“Được, là anh ngốc.” Tô Nhược Hân cuối cùng cũng lên tiếng. Hạ Thiên Tường không chút liêm sỉ, cũng hùa theo một câu. Chỉ cần cô chịu nói chuyện, không ngó lơ anh nữa, anh nhận mình ngốc cũng được.
Dù sao, cho dù anh nói mình ngốc, anh cũng không ngốc thật.
“Phì”, trong đôi mắt đầy nước mắt của Tô Nhược Hân lập tức ngập tràn ý cười, cười phì nói: “Hạ Thiên Tường, anh nhận mình ngốc rồi kìa.”
Hạ Thiên Tường ngơ người ngay tại chỗ.
Đối với kiểu lúc khóc lúc cười, thay đổi nhanh chóng của Tô Nhược Hân, anh nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp thay đổi như này của cô.
“Nói chuyện với anh đó.” Tô Nhược Hân trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường. Nước mắt vẫn chưa khô, nhưng cô không hề cảm thấy mình vừa cười, vừa khóc lúc này có gì kỳ quặc cả.
Tô Nhược Hân chính là cô gái như vậy, một cô gái thẳng thắn. Nếu anh không thích, thế thì nhân lúc mọi thứ dường như chỉ mới vừa bắt đầu, tách nhau ra thì tốt hơn.
/1174
|