CHƯƠNG 539
Anh là tổng giám đốc, ra ngoài luôn lái Bugatti.
Loại xe bus kia, chắc chắn anh không quen.
“Nghe em.”
“Em muốn đi xe bus.” Tô Nhược Hân mấp máy bờ môi, nhỏ giọng nói ra.
Cô cảm thấy có lẽ mình nói cũng vô dụng, chắc chắn Hạ Thiên Tường sẽ không đồng ý.
Không ngờ, cô vừa nói xong đã nghe thấy Hạ Thiên Tường nói: “Được, vậy đi xe bus.”
Sau đó dẫn cô đến vị trí chờ xe bus bên cạnh sân bay.
Sân bay có rất nhiều người, hỏi thăm một chút là biết.
Mãi đến khi lên xe bus, chen chúc bên trong chiếc xe toàn là người, Tô Nhược Hân còn chưa tin nổi Hạ Thiên Tường thật sự lên xe với cô.
Rất nhiều người, bọn họ chỉ có thể chọn hàng cuối của xe bus.
“Em ngồi gần cửa sổ.” Hạ Thiên Tường săn sóc đẩy Tô Nhược Hân ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, sau đó, anh ngồi ở bên cạnh cô.
Dáng người anh cao một mét chín, sau khi lên xe vẫn luôn rụt người hóp bụng đi lại, lúc này ngồi bên cạnh cô, càng lộ rõ chật chội trong xe: “Hạ Thiên Tường, anh còn tốt chứ?”
“Vẫn được.” Hạ Thiên Tường nắm tay cô, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Xe chạy về phía thác nước lớn.
Tô Nhược Hân ngắm nhìn phong cảnh, đầu tiên dựa lên trên ghế ngồi, nhưng dựa một lát thì bị một cánh tay nhẹ nhàng kéo đến dựa vào bờ vai người đàn ông.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng nếu thật sự đẩy anh ra thì sẽ đẩy anh đến gần một người phụ nữ khác ở bên cạnh.
Mặc dù người phụ nữ kia là một bác gái chừng bốn mươi tuổi, nhưng Tô Nhược Hân vẫn không vui.
Nguyên nhân chỉ có một, đó là từ khi cô và Hạ Thiên Tường ngồi xuống chỗ này, người phụ nữ kia cứ thi thoảng lại nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tường.
Ánh mắt đó, cô không thích.
Rất không thích.
Cho nên cô kiên quyết không đẩy Hạ Thiên Tường.
Xe bus lắc lắc lư lư, cũng chạy hơi chậm.
Nhưng Tô Nhược Hân lại rất vui vẻ, dù sao, chỉ cần Hạ Thiên Tường ở bên cạnh cô, cô đều cảm thấy vui vẻ.
Chặng đường dài hơn một tiếng, khi đến bên ngoài khu du lịch thác nước lớn thì đã qua buổi trưa rồi.
Đúng lúc Tô Nhược Hân đang nghĩ xem có nên đi vào hay không, Hạ Thiên Tường đã kéo hành lý của cô đi dạo trên đường phố bên ngoài khu du lịch.
Đây là hoàn toàn không có ý tiến vào khu du lịch.
Tô Nhược Hân mở lịch trình Dương Mỹ Lan gửi cho mình trong điện thoại ra xem.
Quả nhiên Dương Mỹ Lan cũng sắp xếp hôm nay chỉ đến khu du lịch, trước tiên tìm nơi dừng chân bên ngoài khu du lịch chứ không phải đi vào tham quan, bởi vì đã xế chiều, đi vào căn bản không kịp tham quan cái gì.
Đi một lát, người đàn ông cũng không hỏi cô mà kéo cô vào một khách sạn sang trọng.
Anh là tổng giám đốc, ra ngoài luôn lái Bugatti.
Loại xe bus kia, chắc chắn anh không quen.
“Nghe em.”
“Em muốn đi xe bus.” Tô Nhược Hân mấp máy bờ môi, nhỏ giọng nói ra.
Cô cảm thấy có lẽ mình nói cũng vô dụng, chắc chắn Hạ Thiên Tường sẽ không đồng ý.
Không ngờ, cô vừa nói xong đã nghe thấy Hạ Thiên Tường nói: “Được, vậy đi xe bus.”
Sau đó dẫn cô đến vị trí chờ xe bus bên cạnh sân bay.
Sân bay có rất nhiều người, hỏi thăm một chút là biết.
Mãi đến khi lên xe bus, chen chúc bên trong chiếc xe toàn là người, Tô Nhược Hân còn chưa tin nổi Hạ Thiên Tường thật sự lên xe với cô.
Rất nhiều người, bọn họ chỉ có thể chọn hàng cuối của xe bus.
“Em ngồi gần cửa sổ.” Hạ Thiên Tường săn sóc đẩy Tô Nhược Hân ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, sau đó, anh ngồi ở bên cạnh cô.
Dáng người anh cao một mét chín, sau khi lên xe vẫn luôn rụt người hóp bụng đi lại, lúc này ngồi bên cạnh cô, càng lộ rõ chật chội trong xe: “Hạ Thiên Tường, anh còn tốt chứ?”
“Vẫn được.” Hạ Thiên Tường nắm tay cô, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Xe chạy về phía thác nước lớn.
Tô Nhược Hân ngắm nhìn phong cảnh, đầu tiên dựa lên trên ghế ngồi, nhưng dựa một lát thì bị một cánh tay nhẹ nhàng kéo đến dựa vào bờ vai người đàn ông.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng nếu thật sự đẩy anh ra thì sẽ đẩy anh đến gần một người phụ nữ khác ở bên cạnh.
Mặc dù người phụ nữ kia là một bác gái chừng bốn mươi tuổi, nhưng Tô Nhược Hân vẫn không vui.
Nguyên nhân chỉ có một, đó là từ khi cô và Hạ Thiên Tường ngồi xuống chỗ này, người phụ nữ kia cứ thi thoảng lại nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tường.
Ánh mắt đó, cô không thích.
Rất không thích.
Cho nên cô kiên quyết không đẩy Hạ Thiên Tường.
Xe bus lắc lắc lư lư, cũng chạy hơi chậm.
Nhưng Tô Nhược Hân lại rất vui vẻ, dù sao, chỉ cần Hạ Thiên Tường ở bên cạnh cô, cô đều cảm thấy vui vẻ.
Chặng đường dài hơn một tiếng, khi đến bên ngoài khu du lịch thác nước lớn thì đã qua buổi trưa rồi.
Đúng lúc Tô Nhược Hân đang nghĩ xem có nên đi vào hay không, Hạ Thiên Tường đã kéo hành lý của cô đi dạo trên đường phố bên ngoài khu du lịch.
Đây là hoàn toàn không có ý tiến vào khu du lịch.
Tô Nhược Hân mở lịch trình Dương Mỹ Lan gửi cho mình trong điện thoại ra xem.
Quả nhiên Dương Mỹ Lan cũng sắp xếp hôm nay chỉ đến khu du lịch, trước tiên tìm nơi dừng chân bên ngoài khu du lịch chứ không phải đi vào tham quan, bởi vì đã xế chiều, đi vào căn bản không kịp tham quan cái gì.
Đi một lát, người đàn ông cũng không hỏi cô mà kéo cô vào một khách sạn sang trọng.
/1174
|