CHƯƠNG 531
Xe còn chưa dừng hẳn đã có người vây lại.
Tô Nhược Hân vừa xuống xe, lập tức có người đến che ô cho Tô Nhược Hân: “Cô Tô, cẩn thận phơi nắng.”
Ánh mặt trời giữa tháng sáu khá gay gắt, bây giờ là giữa trưa, lại càng oi bức hơn.
Tô Nhược Hân giơ tay nhận lấy chiếc ô: “Tự tôi che là được rồi.” Nhìn chị gái này, chắc hẳn là con gái họ hàng nào đó trong nhà họ Tăng, có nét hơi giống Tăng Hiểu Khê.
“Tính tình cô Tô thật tốt.” Chị gái mỉm cười, cũng không tranh giành với cô.
“Chúng ta cũng không chênh lệch là bao.” Cho nên cô mới không cần đối phương phục vụ.
Cô cũng không phải công chúa cao quý gì, tự mình làm mọi việc mới thoải mái.
“Tối qua nhờ có cô, nếu cô không đến, có lẽ ông ngoại không qua được, chắc chắn mẹ tôi sẽ khóc rất nhiều, cô còn nhỏ như vậy, học y thuật ở đâu thế?”
Câu hỏi này hơi làm khó Tô Nhược Hân.
Cô suy nghĩ, qua loa đáp: “Gặp may đúng dịp thôi.”
Cô chỉ là may mắn gặp được Hạ Thiên Tường, lại gặp được miếng ngọc bội kia của Hạ Thiên Tường.
Tính ra, tất cả đều đã có sắp xếp từ nơi sâu thẳm.
Cô gái biết Tô Nhược Hân không muốn nói nhiều nên không cố hỏi tiếp nữa.
Bị mọi người vây quanh lên tận trên tầng, Tô Nhược Hân thật sự không quen kiểu vây trước vây sau thế này.
Nhưng cũng không tiện đuổi người của nhà họ Tăng, dù sao đều là người thân mẹ nuôi Tăng Hiểu Khê của cô.
Bây giờ không khí trong biệt thự vô cùng trong lành, mặc dù thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, nhưng đã nhạt đi nhiều.
Cũng không còn mùi vị gay mũi như tối hôm qua.
Còn chưa tiến vào gian phòng đã thấy ông cụ bình thản nằm ở trên giường.
Không còn nhiều người vây quanh ông cụ như vậy nữa.
Tất cả mọi người đều biết, muốn ông cụ tỉnh lại, nhất định phải đảm bảo gian phòng thông thoáng.
“Nhóc Tô, cô đến rồi.” Mạc Tử Đơn vui mừng nghênh đón, sau đó vui vẻ nói: “Buổi sáng tôi châm cứu, thoạt nhìn hiệu quả cũng không tệ lắm.”
Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Tất nhiên, thuật châm cứu của thầy thuốc Mạc cũng không phải chỉ là hư danh, ông ra tay, tôi yên tâm.” Tô Nhược Hân cười nói.
“Có thể được nhóc Tô khen ngợi, tôi đúng là có phúc ba đời.” Nhưng khi nói như vậy, Mạc Tử Đơn đã đổ đầy mồ hôi, từ khi phát hiện Tô Nhược Hân này là cao thủ châm cứu, ông ta cảm thấy mình thật sự không nên xưng là thánh thủ Trung y, cũng không dám tự nhận là cao thủ nữa rồi.
Ở trước mặt Tô Nhược Hân, ông ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé.
Nhất là sau khi thử dùng thủ pháp châm cứu Thanh Khắc, ông ta càng khâm phục Tô Nhược Hân sát đất, tốc độ châm cứu của ông ta chậm hơn Tô Nhược Hân không chỉ một nửa thôi đâu.
Tăng Bá cũng đi theo vào, nhưng ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm ông cụ.
Cho dù trước đó khen ngợi Tô Nhược Hân như thế nào, chắc chắn Tô Nhược Hân lợi hại bao nhiêu.
Xe còn chưa dừng hẳn đã có người vây lại.
Tô Nhược Hân vừa xuống xe, lập tức có người đến che ô cho Tô Nhược Hân: “Cô Tô, cẩn thận phơi nắng.”
Ánh mặt trời giữa tháng sáu khá gay gắt, bây giờ là giữa trưa, lại càng oi bức hơn.
Tô Nhược Hân giơ tay nhận lấy chiếc ô: “Tự tôi che là được rồi.” Nhìn chị gái này, chắc hẳn là con gái họ hàng nào đó trong nhà họ Tăng, có nét hơi giống Tăng Hiểu Khê.
“Tính tình cô Tô thật tốt.” Chị gái mỉm cười, cũng không tranh giành với cô.
“Chúng ta cũng không chênh lệch là bao.” Cho nên cô mới không cần đối phương phục vụ.
Cô cũng không phải công chúa cao quý gì, tự mình làm mọi việc mới thoải mái.
“Tối qua nhờ có cô, nếu cô không đến, có lẽ ông ngoại không qua được, chắc chắn mẹ tôi sẽ khóc rất nhiều, cô còn nhỏ như vậy, học y thuật ở đâu thế?”
Câu hỏi này hơi làm khó Tô Nhược Hân.
Cô suy nghĩ, qua loa đáp: “Gặp may đúng dịp thôi.”
Cô chỉ là may mắn gặp được Hạ Thiên Tường, lại gặp được miếng ngọc bội kia của Hạ Thiên Tường.
Tính ra, tất cả đều đã có sắp xếp từ nơi sâu thẳm.
Cô gái biết Tô Nhược Hân không muốn nói nhiều nên không cố hỏi tiếp nữa.
Bị mọi người vây quanh lên tận trên tầng, Tô Nhược Hân thật sự không quen kiểu vây trước vây sau thế này.
Nhưng cũng không tiện đuổi người của nhà họ Tăng, dù sao đều là người thân mẹ nuôi Tăng Hiểu Khê của cô.
Bây giờ không khí trong biệt thự vô cùng trong lành, mặc dù thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, nhưng đã nhạt đi nhiều.
Cũng không còn mùi vị gay mũi như tối hôm qua.
Còn chưa tiến vào gian phòng đã thấy ông cụ bình thản nằm ở trên giường.
Không còn nhiều người vây quanh ông cụ như vậy nữa.
Tất cả mọi người đều biết, muốn ông cụ tỉnh lại, nhất định phải đảm bảo gian phòng thông thoáng.
“Nhóc Tô, cô đến rồi.” Mạc Tử Đơn vui mừng nghênh đón, sau đó vui vẻ nói: “Buổi sáng tôi châm cứu, thoạt nhìn hiệu quả cũng không tệ lắm.”
Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Tất nhiên, thuật châm cứu của thầy thuốc Mạc cũng không phải chỉ là hư danh, ông ra tay, tôi yên tâm.” Tô Nhược Hân cười nói.
“Có thể được nhóc Tô khen ngợi, tôi đúng là có phúc ba đời.” Nhưng khi nói như vậy, Mạc Tử Đơn đã đổ đầy mồ hôi, từ khi phát hiện Tô Nhược Hân này là cao thủ châm cứu, ông ta cảm thấy mình thật sự không nên xưng là thánh thủ Trung y, cũng không dám tự nhận là cao thủ nữa rồi.
Ở trước mặt Tô Nhược Hân, ông ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé.
Nhất là sau khi thử dùng thủ pháp châm cứu Thanh Khắc, ông ta càng khâm phục Tô Nhược Hân sát đất, tốc độ châm cứu của ông ta chậm hơn Tô Nhược Hân không chỉ một nửa thôi đâu.
Tăng Bá cũng đi theo vào, nhưng ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm ông cụ.
Cho dù trước đó khen ngợi Tô Nhược Hân như thế nào, chắc chắn Tô Nhược Hân lợi hại bao nhiêu.
/1174
|