CHƯƠNG 521
Nếu cô không viết, Mạc Tử Đơn tuyệt đối sẽ không học được.
Bởi vì cô ra tay châm kim quá nhanh.
Cho nên, khi cô châm kim không hề sợ có người nhìn thấy.
Có nhìn cũng không thể học trộm được.
Cho dù là cao thủ như Mạc Tử Đơn nhìn không chớp mắt suốt cả quá trình cũng không học được, có thể tưởng tượng ra những người khác…
Không học được.
Cô viết xong giao cho Mạc Tử Đơn. Mạc Tử Đơn giơ hai tay nhận lấy: “Cảm ơn cô bé Tô, cảm ơn cô bé Tô.” Ông ta không biết phải cảm ơn Tô Nhược Hân thế nào, chỉ biết cúi đầu lầm bầm câu này.
“Bác sĩ Mạc, tôi đang nghỉ hè, nhàn rỗi có hơi chán. Tôi nghe nói ông mở dây chuyền rất nhiều phòng khám bệnh, có thể tùy tiện thu xếp cho tôi vào một chỗ không? Tôi vào làm nhân viên điều dưỡng nhỏ, kiếm ít tiền lẻ.” Tô Nhược Hân nghĩ đến mình vẫn muốn tìm công việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè, so với làm nhân viên bán hàng, phát truyền đơn các loại, còn không bằng tới nơi cô thích như phòng khám bệnh, hiệu thuốc để làm việc.
Nhưng nếu cô đi qua những chỗ làm việc như vậy, chỉ sợ không ai dám thuê cô.
Bởi vì, những nơi đòi hỏi chuyên môn cao như phòng khám bệnh và hiệu thuốc tuyệt đối sẽ không thuê người chưa từng có bằng y khoa hay kinh nghiệm gì như cô.
Cho nên, cô nhìn thấy Mạc Tử Đơn, đột nhiên nhớ tới nhu cầu này của mình.
Mạc Tử Đơn vốn đang kích động, cảm thấy không thể báo đáp được Tô Nhược Hân, vừa nghe được yêu cầu của Tô Nhược Hân thì càng kích động hơn: “Cô bé Tô, cô không thể làm nhân viên điều dưỡng, cô tới làm giám đốc một phòng khám cho tôi đi. Tôi sẽ giao toàn quyền cho cô xử lý.” Lúc nói vậy, ánh mắt Mạc Tử Đơn cũng sáng lên.
Ông ta cảm thấy, chỉ sợ phòng khám bệnh sắp giao cho Tô Nhược Hân có thể ngày ngày kiếm được cả đống tiền rồi.
Có Tô Nhược Hân là có tất cả.
“Không không không, tôi chỉ muốn làm nhân viên điều dưỡng nhỏ, tôi không có kinh nghiệm, tôi sợ gây thêm phiền phức cho ông.” Tô Nhược Hân mới không cần làm Giám đốc phòng khám bệnh gì đó đâu.
Cô không có tâm tư làm quản lý.
Bởi vì cô chưa từng quản lý phòng khám bệnh.
Cô cảm thấy mình vẫn nên học lại từ đầu mới tốt.
Làm từ dưới lên, chân chạm đất, bước từng bước một.
“Không phiền, không phiền. Cô nhất định phải làm Giám đốc.” Mạc Tử Đơn hận không thể đi mua luôn một dây pháo đốt mừng.
Vận may của ông ta bùng nổ rồi. Hôm nay, ông ta không chỉ nhận được phương pháp châm cứu Thanh Khắc mà mình ngưỡng mộ đã lâu từ chỗ của Tô Nhược Hân, hơn nữa Tô Nhược Hân còn muốn đi làm công cho ông ta.
Tô Nhược Hân chính là quý nhân của ông ta, quý nhân lớn.
“Tôi chỉ làm nhân viên điều dưỡng thôi, nếu không tôi sẽ không đi.” Tô Nhược Hân trầm giọng nói.
Mạc Tử Đơn không ngờ Tô Nhược Hân vẫn kiên trì làm nhân viên điều dưỡng, lắc đầu: “Cô bé Tô, cô chỉ làm một nhân viên điều dưỡng thì đúng là tài lớn dùng vào việc nhỏ. Sao cô không cân nhắc chuyện làm giám đốc chứ? Cô yên tâm, tôi sẽ để cho cô một phòng khám bệnh lớn nhất của tôi ở thành phố T, thiết bị và điều kiện đều là loại hàng đầu.”
Nếu cô không viết, Mạc Tử Đơn tuyệt đối sẽ không học được.
Bởi vì cô ra tay châm kim quá nhanh.
Cho nên, khi cô châm kim không hề sợ có người nhìn thấy.
Có nhìn cũng không thể học trộm được.
Cho dù là cao thủ như Mạc Tử Đơn nhìn không chớp mắt suốt cả quá trình cũng không học được, có thể tưởng tượng ra những người khác…
Không học được.
Cô viết xong giao cho Mạc Tử Đơn. Mạc Tử Đơn giơ hai tay nhận lấy: “Cảm ơn cô bé Tô, cảm ơn cô bé Tô.” Ông ta không biết phải cảm ơn Tô Nhược Hân thế nào, chỉ biết cúi đầu lầm bầm câu này.
“Bác sĩ Mạc, tôi đang nghỉ hè, nhàn rỗi có hơi chán. Tôi nghe nói ông mở dây chuyền rất nhiều phòng khám bệnh, có thể tùy tiện thu xếp cho tôi vào một chỗ không? Tôi vào làm nhân viên điều dưỡng nhỏ, kiếm ít tiền lẻ.” Tô Nhược Hân nghĩ đến mình vẫn muốn tìm công việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè, so với làm nhân viên bán hàng, phát truyền đơn các loại, còn không bằng tới nơi cô thích như phòng khám bệnh, hiệu thuốc để làm việc.
Nhưng nếu cô đi qua những chỗ làm việc như vậy, chỉ sợ không ai dám thuê cô.
Bởi vì, những nơi đòi hỏi chuyên môn cao như phòng khám bệnh và hiệu thuốc tuyệt đối sẽ không thuê người chưa từng có bằng y khoa hay kinh nghiệm gì như cô.
Cho nên, cô nhìn thấy Mạc Tử Đơn, đột nhiên nhớ tới nhu cầu này của mình.
Mạc Tử Đơn vốn đang kích động, cảm thấy không thể báo đáp được Tô Nhược Hân, vừa nghe được yêu cầu của Tô Nhược Hân thì càng kích động hơn: “Cô bé Tô, cô không thể làm nhân viên điều dưỡng, cô tới làm giám đốc một phòng khám cho tôi đi. Tôi sẽ giao toàn quyền cho cô xử lý.” Lúc nói vậy, ánh mắt Mạc Tử Đơn cũng sáng lên.
Ông ta cảm thấy, chỉ sợ phòng khám bệnh sắp giao cho Tô Nhược Hân có thể ngày ngày kiếm được cả đống tiền rồi.
Có Tô Nhược Hân là có tất cả.
“Không không không, tôi chỉ muốn làm nhân viên điều dưỡng nhỏ, tôi không có kinh nghiệm, tôi sợ gây thêm phiền phức cho ông.” Tô Nhược Hân mới không cần làm Giám đốc phòng khám bệnh gì đó đâu.
Cô không có tâm tư làm quản lý.
Bởi vì cô chưa từng quản lý phòng khám bệnh.
Cô cảm thấy mình vẫn nên học lại từ đầu mới tốt.
Làm từ dưới lên, chân chạm đất, bước từng bước một.
“Không phiền, không phiền. Cô nhất định phải làm Giám đốc.” Mạc Tử Đơn hận không thể đi mua luôn một dây pháo đốt mừng.
Vận may của ông ta bùng nổ rồi. Hôm nay, ông ta không chỉ nhận được phương pháp châm cứu Thanh Khắc mà mình ngưỡng mộ đã lâu từ chỗ của Tô Nhược Hân, hơn nữa Tô Nhược Hân còn muốn đi làm công cho ông ta.
Tô Nhược Hân chính là quý nhân của ông ta, quý nhân lớn.
“Tôi chỉ làm nhân viên điều dưỡng thôi, nếu không tôi sẽ không đi.” Tô Nhược Hân trầm giọng nói.
Mạc Tử Đơn không ngờ Tô Nhược Hân vẫn kiên trì làm nhân viên điều dưỡng, lắc đầu: “Cô bé Tô, cô chỉ làm một nhân viên điều dưỡng thì đúng là tài lớn dùng vào việc nhỏ. Sao cô không cân nhắc chuyện làm giám đốc chứ? Cô yên tâm, tôi sẽ để cho cô một phòng khám bệnh lớn nhất của tôi ở thành phố T, thiết bị và điều kiện đều là loại hàng đầu.”
/1174
|