CHƯƠNG 505
Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm: “Hạ Thiên Tường, cảm ơn anh.” Cô thật sự không ngờ cô không ở bên cạnh Chúc Hứa, Hạ Thiên Tường vẫn bảo vệ cậu bé như một người ba.
Thật ra những việc này anh có thể giao cho chị Chiêm xử lý, nếu chị Chiêm không thể xử lý, không thể đưa Chúc Hứa đến bệnh viện, thì cứ bảo Phương Tấn đến xử lý là được, không ngờ anh lại đích thân lo liệu cho một đứa bé không có chút quan hệ huyết thống.
Có lẽ cũng là vì cô.
“Không được nói cảm ơn.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói.
Tô Nhược Hân thè lưỡi, sau đó đắc ý nói: “Tôi cứ nói cảm ơn anh đó thì sao? Anh cũng không đánh tôi được, hì hì hì.”
“Đợi đấy.” Sau đó bên kia lập tức cúp máy.
Nghe thấy tiếng cúp máy trong điện thoại, Tô Nhược Hân sợ hãi khoảng ba giây, sau đó mới nhớ ra người đàn ông này dám cúp máy của cô, anh thật quá đáng.
Sau đó cô đột nhiên nhớ ra, vội vàng chạy ra ngoài ban công.
Hạ Thiên Tường nói “Đợi đấy”, chẳng lẽ bây giờ anh muốn chạy đến từ căn hộ.
Anh thậm chí còn không cho cô thời gian phản bác đã thẳng thừng cúp máy.
Bên ngoài tối đen như mực, ở cổng biệt thự của nhà họ Cận vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của chó săn.
Rốt cuộc những người này cố chấp đến mức nào thế, chỉ vì có được tin tức nóng hổi mà nửa đêm vẫn không ngủ không nghỉ trông chừng ở đó, đúng là làm khó bọn họ.
Sau khi kiểm tra tình huống bên ngoài, Tô Nhược Hân trở về phòng nằm xuống.
Có lẽ cô hiểu lầm rồi.
Tối nay Chúc Hứa không thoải mái, với mức độ quan tâm đến Chúc Hứa giống như cô của anh, có lẽ anh sẽ không đến đây, khi nãy là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Lúc này, Tô Nhược Hân đã lý trí hơn.
Cô lướt Facebook, trả lời bình luận của mấy người bạn, sau đó trò chuyện với Dương Mỹ Lan.
“Lại xem phim à?”
“Không, tớ muốn đi du lịch ngắn hạn, trở về trước khi có điểm thi đại học vừa khéo có thể điền nguyện vọng, Nhược Hân, cậu có muốn đi cùng không?” Dương Mỹ Lan nhanh chóng trả lời.
“Đi đâu thế?” Tô Nhược Hân hơi động lòng, nhưng nghĩ đến đám chó săn như ruồi đuổi không đi bên ngoài, cô cảm thấy nếu cô thật sự ra ngoài thì không được an toàn cho lắm.
“Đi ngắm thác nước lớn, nhưng tớ đang do dự là đi tự túc hay theo tour, tớ không thích đi tour, không tự do chút nào, nếu tự đi, thích nơi nào có thể ở lại lâu hơn một chút, không thích thì đi luôn, chỉ cần mình thích là được.”
“Ừm, rất hợp ý tớ, quyết định như thế đi, Lan Lan, định bao giờ xuất phát?”
“Ngày mốt, cậu có vấn đề gì không?”
Tô Nhược Hân nhớ đến Chúc Hứa: “Ngày mai tớ sẽ trả lời cậu.” Nếu Chúc Hứa khoẻ lại rồi thì cô sẽ đi, còn không, bỏ lại Chúc Hứa đang bị bệnh thì không ổn lắm.
Hơn nữa cô cũng muốn hỏi Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy một tiếng.
Bây giờ cô cũng là người có ba mẹ thương yêu rồi.
Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm: “Hạ Thiên Tường, cảm ơn anh.” Cô thật sự không ngờ cô không ở bên cạnh Chúc Hứa, Hạ Thiên Tường vẫn bảo vệ cậu bé như một người ba.
Thật ra những việc này anh có thể giao cho chị Chiêm xử lý, nếu chị Chiêm không thể xử lý, không thể đưa Chúc Hứa đến bệnh viện, thì cứ bảo Phương Tấn đến xử lý là được, không ngờ anh lại đích thân lo liệu cho một đứa bé không có chút quan hệ huyết thống.
Có lẽ cũng là vì cô.
“Không được nói cảm ơn.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói.
Tô Nhược Hân thè lưỡi, sau đó đắc ý nói: “Tôi cứ nói cảm ơn anh đó thì sao? Anh cũng không đánh tôi được, hì hì hì.”
“Đợi đấy.” Sau đó bên kia lập tức cúp máy.
Nghe thấy tiếng cúp máy trong điện thoại, Tô Nhược Hân sợ hãi khoảng ba giây, sau đó mới nhớ ra người đàn ông này dám cúp máy của cô, anh thật quá đáng.
Sau đó cô đột nhiên nhớ ra, vội vàng chạy ra ngoài ban công.
Hạ Thiên Tường nói “Đợi đấy”, chẳng lẽ bây giờ anh muốn chạy đến từ căn hộ.
Anh thậm chí còn không cho cô thời gian phản bác đã thẳng thừng cúp máy.
Bên ngoài tối đen như mực, ở cổng biệt thự của nhà họ Cận vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của chó săn.
Rốt cuộc những người này cố chấp đến mức nào thế, chỉ vì có được tin tức nóng hổi mà nửa đêm vẫn không ngủ không nghỉ trông chừng ở đó, đúng là làm khó bọn họ.
Sau khi kiểm tra tình huống bên ngoài, Tô Nhược Hân trở về phòng nằm xuống.
Có lẽ cô hiểu lầm rồi.
Tối nay Chúc Hứa không thoải mái, với mức độ quan tâm đến Chúc Hứa giống như cô của anh, có lẽ anh sẽ không đến đây, khi nãy là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Lúc này, Tô Nhược Hân đã lý trí hơn.
Cô lướt Facebook, trả lời bình luận của mấy người bạn, sau đó trò chuyện với Dương Mỹ Lan.
“Lại xem phim à?”
“Không, tớ muốn đi du lịch ngắn hạn, trở về trước khi có điểm thi đại học vừa khéo có thể điền nguyện vọng, Nhược Hân, cậu có muốn đi cùng không?” Dương Mỹ Lan nhanh chóng trả lời.
“Đi đâu thế?” Tô Nhược Hân hơi động lòng, nhưng nghĩ đến đám chó săn như ruồi đuổi không đi bên ngoài, cô cảm thấy nếu cô thật sự ra ngoài thì không được an toàn cho lắm.
“Đi ngắm thác nước lớn, nhưng tớ đang do dự là đi tự túc hay theo tour, tớ không thích đi tour, không tự do chút nào, nếu tự đi, thích nơi nào có thể ở lại lâu hơn một chút, không thích thì đi luôn, chỉ cần mình thích là được.”
“Ừm, rất hợp ý tớ, quyết định như thế đi, Lan Lan, định bao giờ xuất phát?”
“Ngày mốt, cậu có vấn đề gì không?”
Tô Nhược Hân nhớ đến Chúc Hứa: “Ngày mai tớ sẽ trả lời cậu.” Nếu Chúc Hứa khoẻ lại rồi thì cô sẽ đi, còn không, bỏ lại Chúc Hứa đang bị bệnh thì không ổn lắm.
Hơn nữa cô cũng muốn hỏi Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy một tiếng.
Bây giờ cô cũng là người có ba mẹ thương yêu rồi.
/1174
|