CHƯƠNG 387
Nhưng mà, cũng vì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh mới nghe được Căn Nguyên gì đó từ trong miệng của Tô Nhược Hân.
Anh nhấc đôi chân dài bước vài bước đã tới ban công, từ tầng hai mươi tám nhìn vô vàn ánh đèn của các gia đình trong thành phố T phía xa, rất đẹp.
Nhưng tâm trạng của anh lúc này lại cực tệ.
Một tay kẹp điếu thuốc.
Một tay là điện thoại.
Lúc gọi điện, anh khẽ ho một tiếng.
“Cậu Hạ, cậu không sao chứ?” Phương Tấn biết rất rõ tình hình Hạ Thiên Tường chăm sóc Tô Nhược Hân lúc trước.
Hạ Thiên Tường vì Tô Nhược Hân, có thể bất chấp mọi giá.
Cái gì cũng bỏ được.
“Điều tra một người.” Không ngờ, Hạ Thiên Tường căn bản không trả lời anh ta, mà chỉ thị cho anh ta một câu hoàn toàn chẳng ăn nhập gì.
“Ai?”
“Một người đàn ông tên là Căn Nguyên .”
“Được.” Chỉ là điều tra một người thôi, chuyện này rất dễ dàng.
Không ngờ câu nói tiếp theo của Hạ Thiên Tường làm Phương Tấn lập tức muốn thu lại suy nghĩ ‘chuyện này rất dễ dàng’: “Nửa giờ, tôi muốn biết tất cả tài liệu về người này.”
“Ầm” một cái, mí mắt Phương Tấn cũng giật mạnh: “Cậu Hạ, cậu có thể cung cấp thêm tin tức được không?”
Nửa giờ để điều tra tất cả tài liệu của một người chỉ có tên không có họ, hình như hơi khó.
Bởi vì cái tên này quá xa lạ. Anh ta ở thành phố T lâu như vậy, cũng đi theo Hạ Thiên Tường đã mấy năm, từ trước đến nay chưa từng nghe qua người đàn ông tên Căn Nguyên ‘ này.
Hay người này không phải là người ở thành phố T?
Phương Tấn bối rối, hoàn toàn không nghĩ ra được lý do Hạ Thiên Tường bảo anh ta điều tra một người đàn ông như thế.
“Không, anh chỉ còn hai mươi chín phút.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói.
Nhưng cảm giác lạnh lùng rõ ràng quen thuộc kia rơi vào trong tai Phương Tấn lúc này, lại dường như đang nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Thiên Tường dường như muốn xé nát người tên Căn Nguyên kia ra vậy.
Phương Tấn lập tức cúp máy, vội vàng đi điều tra.
Nhưng xem ý của Hạ Thiên Tường, nếu anh ta không thể điều tra ra người đàn ông tên Căn Nguyên này trong vòng nửa giờ, chỉ sợ sẽ bị đuổi việc luôn.
Phương Tấn hành động rất nhanh.
Nhưng anh ta điều tra mười phút vẫn không có manh mối gì.
Anh ta còn thông qua cục cảnh sát để điều tra tất cả những người có tên đó trong hộ tịch của thành phố T.
Nhưng mà, cũng vì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh mới nghe được Căn Nguyên gì đó từ trong miệng của Tô Nhược Hân.
Anh nhấc đôi chân dài bước vài bước đã tới ban công, từ tầng hai mươi tám nhìn vô vàn ánh đèn của các gia đình trong thành phố T phía xa, rất đẹp.
Nhưng tâm trạng của anh lúc này lại cực tệ.
Một tay kẹp điếu thuốc.
Một tay là điện thoại.
Lúc gọi điện, anh khẽ ho một tiếng.
“Cậu Hạ, cậu không sao chứ?” Phương Tấn biết rất rõ tình hình Hạ Thiên Tường chăm sóc Tô Nhược Hân lúc trước.
Hạ Thiên Tường vì Tô Nhược Hân, có thể bất chấp mọi giá.
Cái gì cũng bỏ được.
“Điều tra một người.” Không ngờ, Hạ Thiên Tường căn bản không trả lời anh ta, mà chỉ thị cho anh ta một câu hoàn toàn chẳng ăn nhập gì.
“Ai?”
“Một người đàn ông tên là Căn Nguyên .”
“Được.” Chỉ là điều tra một người thôi, chuyện này rất dễ dàng.
Không ngờ câu nói tiếp theo của Hạ Thiên Tường làm Phương Tấn lập tức muốn thu lại suy nghĩ ‘chuyện này rất dễ dàng’: “Nửa giờ, tôi muốn biết tất cả tài liệu về người này.”
“Ầm” một cái, mí mắt Phương Tấn cũng giật mạnh: “Cậu Hạ, cậu có thể cung cấp thêm tin tức được không?”
Nửa giờ để điều tra tất cả tài liệu của một người chỉ có tên không có họ, hình như hơi khó.
Bởi vì cái tên này quá xa lạ. Anh ta ở thành phố T lâu như vậy, cũng đi theo Hạ Thiên Tường đã mấy năm, từ trước đến nay chưa từng nghe qua người đàn ông tên Căn Nguyên ‘ này.
Hay người này không phải là người ở thành phố T?
Phương Tấn bối rối, hoàn toàn không nghĩ ra được lý do Hạ Thiên Tường bảo anh ta điều tra một người đàn ông như thế.
“Không, anh chỉ còn hai mươi chín phút.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói.
Nhưng cảm giác lạnh lùng rõ ràng quen thuộc kia rơi vào trong tai Phương Tấn lúc này, lại dường như đang nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Thiên Tường dường như muốn xé nát người tên Căn Nguyên kia ra vậy.
Phương Tấn lập tức cúp máy, vội vàng đi điều tra.
Nhưng xem ý của Hạ Thiên Tường, nếu anh ta không thể điều tra ra người đàn ông tên Căn Nguyên này trong vòng nửa giờ, chỉ sợ sẽ bị đuổi việc luôn.
Phương Tấn hành động rất nhanh.
Nhưng anh ta điều tra mười phút vẫn không có manh mối gì.
Anh ta còn thông qua cục cảnh sát để điều tra tất cả những người có tên đó trong hộ tịch của thành phố T.
/1174
|