CHƯƠNG 381
Sau khi sửa chữa lại, bất kể là phần mềm hay phần cứng đều được tăng lên một cấp.
Trong lúc cô ngây người, người đàn ông trước mặt đã cởi áo vest, để lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong.
Tô Nhược Hân phát hiện, Hạ Thiên Tường mặc đồ vest và Hạ Thiên Tường mặc áo sơ mi trắng cho cô cảm giác khác hẳn.
Chính là hai vẻ đẹp riêng.
Hạ Thiên Tường mặc đồ vest tuyệt đối là phong thái Tổng giám đốc bá đạo.
Nhưng Hạ Thiên Tường mặc áo sơ mi lại giống như công tử tao nhã từ trong ngôn tình cổ đại bước ra, đẹp như tranh vẽ.
Lúc này, người đàn ông nhẹ nhàng xắn ống tay áo sơ mi trắng lên, cầm lấy tạp dề mà cửa hàng trưởng đã chuẩn bị sẵn cho anh và buộc lại, sau đó đi về phía sau bếp.
“Hạ Thiên Tường, anh định đích thân xuống bếp thật à?”
“Ừ, em có muốn làm cùng không?” Lúc khẽ hỏi Tô Nhược Hân, anh nghe được tiếng nhịp tim đập.
Đó là âm thanh của sự mong chờ.
“Được.” Kỳ thi đại học kết thúc, Tô Nhược Hân cũng thả lỏng: “Nhưng, tôi chỉ giúp thôi, không nấu ra được món gì ngon đâu.”
“Tôi nấu, em phụ giúp.” Lúc nói xong lời này, anh đã cảm giác hình ảnh tiếp theo chắc chắn rất đẹp.
“Tôi còn có thể nhặt rau, rửa rau.” Tô Nhược Hân thật sự muốn phụ giúp Hạ Thiên Tường.
Nhưng chờ tới lúc cô thật sự muốn ra tay, mới phát hiện nguyên liệu nấu ăn trong bếp đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần bỏ vào nồi là được.
Không chỉ không cần rửa, cắt cũng không cần.
Lúc trước, cô từng đi theo Hạ Thiên Tường vào đây, chẳng qua lúc đó cô không để ý mà thôi.
“Tôi… Tôi hình như không còn gì để làm nữa.”
“Em vẫn có thể chuyển gia vị giúp tôi.”
“Được rồi.” Dù sao bây giờ cô cũng chẳng có việc gì làm, lại chuyển đồ cho anh vậy.
Sau đó, Tô Nhược Hân đứng bên cạnh Hạ Thiên Tường nhìn anh nấu ăn, sau đó nghe lời chuyển đồ này đồ kia.
Cô lại nghe người đàn ông đang bận xào nói: “Có mồ hôi.”
“À, tôi đi lấy khăn ướt đây.” Cô lao ra phòng ngoài rút khăn ướt về, thấy trên trán Hạ Thiên Tường thật sự có mồ hôi.
Nhưng, người đàn ông này chảy mồ hôi cũng thật đẹp mắt. Cô hơi ngước đầu lên nhìn anh, không hiểu sao tim lại đập hơi nhanh: “Hạ Thiên Tường, anh đẹp trai như vậy làm gì chứ?”
“Vì em.”
“Sao lại vì tôi?” Tô Nhược Hân ngơ ngác: “Tôi đang muốn hỏi anh, anh thật sự không có hứng thú với Mỹ Lan à?” Cô vẫn muốn làm mai cho Hạ Thiên Tường và Dương Mỹ Lan.
Cô cảm thấy cho dù Dương Mỹ Lan bây giờ không muốn theo đuổi Hạ Thiên Tường, nhưng nếu anh theo đuổi cô ta, hai người vẫn có hy vọng.
“Không.”
Một chữ lạnh lùng làm Tô Nhược Hân run rẩy: “Hạ Thiên Tường, anh không thể đừng lạnh lùng như thế được à? Ở cùng với anh chẳng có chút hơi ấm nào hết.” Cô nói xong, hung lăng lau mồ hôi trên trán của anh.
Sau khi sửa chữa lại, bất kể là phần mềm hay phần cứng đều được tăng lên một cấp.
Trong lúc cô ngây người, người đàn ông trước mặt đã cởi áo vest, để lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong.
Tô Nhược Hân phát hiện, Hạ Thiên Tường mặc đồ vest và Hạ Thiên Tường mặc áo sơ mi trắng cho cô cảm giác khác hẳn.
Chính là hai vẻ đẹp riêng.
Hạ Thiên Tường mặc đồ vest tuyệt đối là phong thái Tổng giám đốc bá đạo.
Nhưng Hạ Thiên Tường mặc áo sơ mi lại giống như công tử tao nhã từ trong ngôn tình cổ đại bước ra, đẹp như tranh vẽ.
Lúc này, người đàn ông nhẹ nhàng xắn ống tay áo sơ mi trắng lên, cầm lấy tạp dề mà cửa hàng trưởng đã chuẩn bị sẵn cho anh và buộc lại, sau đó đi về phía sau bếp.
“Hạ Thiên Tường, anh định đích thân xuống bếp thật à?”
“Ừ, em có muốn làm cùng không?” Lúc khẽ hỏi Tô Nhược Hân, anh nghe được tiếng nhịp tim đập.
Đó là âm thanh của sự mong chờ.
“Được.” Kỳ thi đại học kết thúc, Tô Nhược Hân cũng thả lỏng: “Nhưng, tôi chỉ giúp thôi, không nấu ra được món gì ngon đâu.”
“Tôi nấu, em phụ giúp.” Lúc nói xong lời này, anh đã cảm giác hình ảnh tiếp theo chắc chắn rất đẹp.
“Tôi còn có thể nhặt rau, rửa rau.” Tô Nhược Hân thật sự muốn phụ giúp Hạ Thiên Tường.
Nhưng chờ tới lúc cô thật sự muốn ra tay, mới phát hiện nguyên liệu nấu ăn trong bếp đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần bỏ vào nồi là được.
Không chỉ không cần rửa, cắt cũng không cần.
Lúc trước, cô từng đi theo Hạ Thiên Tường vào đây, chẳng qua lúc đó cô không để ý mà thôi.
“Tôi… Tôi hình như không còn gì để làm nữa.”
“Em vẫn có thể chuyển gia vị giúp tôi.”
“Được rồi.” Dù sao bây giờ cô cũng chẳng có việc gì làm, lại chuyển đồ cho anh vậy.
Sau đó, Tô Nhược Hân đứng bên cạnh Hạ Thiên Tường nhìn anh nấu ăn, sau đó nghe lời chuyển đồ này đồ kia.
Cô lại nghe người đàn ông đang bận xào nói: “Có mồ hôi.”
“À, tôi đi lấy khăn ướt đây.” Cô lao ra phòng ngoài rút khăn ướt về, thấy trên trán Hạ Thiên Tường thật sự có mồ hôi.
Nhưng, người đàn ông này chảy mồ hôi cũng thật đẹp mắt. Cô hơi ngước đầu lên nhìn anh, không hiểu sao tim lại đập hơi nhanh: “Hạ Thiên Tường, anh đẹp trai như vậy làm gì chứ?”
“Vì em.”
“Sao lại vì tôi?” Tô Nhược Hân ngơ ngác: “Tôi đang muốn hỏi anh, anh thật sự không có hứng thú với Mỹ Lan à?” Cô vẫn muốn làm mai cho Hạ Thiên Tường và Dương Mỹ Lan.
Cô cảm thấy cho dù Dương Mỹ Lan bây giờ không muốn theo đuổi Hạ Thiên Tường, nhưng nếu anh theo đuổi cô ta, hai người vẫn có hy vọng.
“Không.”
Một chữ lạnh lùng làm Tô Nhược Hân run rẩy: “Hạ Thiên Tường, anh không thể đừng lạnh lùng như thế được à? Ở cùng với anh chẳng có chút hơi ấm nào hết.” Cô nói xong, hung lăng lau mồ hôi trên trán của anh.
/1174
|