CHƯƠNG 354
Nhưng không ngờ Trần Ngọc Thuý lại vì không nhịn được việc đau bụng mà dám mượn danh tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của Trần Ngọc Thuý để xuất hiện ở đây.
Nhưng Trần Ngọc Thuý chắc chắn không phải thật lòng đến vì Trần Ngọc Thuý sắp thi tốt nghiệp, rõ ràng là muốn đến gây chuyện với cô.
Có điều có anh ở đây, sao có thể khiến Tô Nhược Hân chịu uất ức được.
Tuyệt đối không thể nào.
Cho nên mời Trần Ngọc Thuý ra ngoài là cách giải quyết triệt để nhất.
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, lúc này, cô không biết nên cảm ơn Hạ Thiên Tường làm mọi chuyện vì cô hay trách anh lúc trước khiến cô suýt bị vu oan đây.
Nhưng sau đó, Hạ Thiên Tường đã hoàn toàn giải quyết giúp cô rồi.
Chuyện Trần Ngọc Thuý bị thương, cảnh sát cũng không tìm đến cô nữa.
Chuyện Hạ Thiên Tường làm, sao có thể để cô chịu tội được.
“Làm tốt lắm, tôi lại nợ anh rồi.” Nhớ lại tất cả mọi chuyện, Tô Nhược Hân vỗ lên mu bàn tay của Hạ Thiên Tường, dù Trần Ngọc Thuý là mẹ ruột của cô, cô vẫn chọn đứng về phía Hạ Thiên Tường.
Trên đời này, cô biết ai đối xử tốt với cô.
Ai đối xử không tốt với cô, cô đều biết.
Hạ Thiên Tường vốn cho rằng sau khi hỏi rõ mọi chuyện, với góc nhìn của phái nữ, có lẽ Tô Nhược Hân sẽ trách anh, không ngờ cô lại nói thẳng một câu “làm tốt lắm”.
“Em không trách tôi sao?”
“Bà ta chưa từng xem tôi là con gái, bà ta đạp tôi mấy cái, nếu không phải tôi tự bảo vệ mình e rằng bây giờ người ngày ngày đau bụng đã là tôi rồi. Tôi không có bản lĩnh như anh, không có cấp dưới lợi hại giống anh, nếu không, tôi đã để thêm mấy miếng băng gạc vào bụng bà ta rồi.”
“Ha ha, được thôi.”
Nghe thấy tiếng cười khẽ của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân chợt thấy sợ hãi: “Đừng nói anh cho người dẫn bà ta ra ngoài, đến bệnh viện mổ bụng lấy băng gạc ra, sau đó lại bỏ thêm mấy miếng vào nhé?”
“Có gì không được chứ? Em muốn cho thêm mấy miếng cũng được.”
“Sáu miếng, tặng bà ta một con số may mắn, con người tôi rất tốt bụng, bảo bà ta không cần cảm ơn tôi.”
Trần Ngọc Thuý không xem cô là con gái, cô cần gì phải xem Trần Ngọc Thuý là mẹ.
“Rõ.” Nụ cười trên môi Hạ Thiên Tường ngày càng tươi.
Cô gái nhỏ này ngày càng vừa mắt anh rồi.
Anh rất thích cô như thế.
Vốn chỉ thích thôi, bây giờ lại càng thích hơn.
Thế này mới thích hợp làm người phụ nữ của Hạ Thiên Tường chứ.
Anh ghét nhất kiểu phụ nữ rõ ràng rất muốn nhưng lại làm như không muốn, quá giả tạo.
Nhược Hân của anh thì không.
Hồn nhiên.
Trung thực.
Nhưng không ngờ Trần Ngọc Thuý lại vì không nhịn được việc đau bụng mà dám mượn danh tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của Trần Ngọc Thuý để xuất hiện ở đây.
Nhưng Trần Ngọc Thuý chắc chắn không phải thật lòng đến vì Trần Ngọc Thuý sắp thi tốt nghiệp, rõ ràng là muốn đến gây chuyện với cô.
Có điều có anh ở đây, sao có thể khiến Tô Nhược Hân chịu uất ức được.
Tuyệt đối không thể nào.
Cho nên mời Trần Ngọc Thuý ra ngoài là cách giải quyết triệt để nhất.
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, lúc này, cô không biết nên cảm ơn Hạ Thiên Tường làm mọi chuyện vì cô hay trách anh lúc trước khiến cô suýt bị vu oan đây.
Nhưng sau đó, Hạ Thiên Tường đã hoàn toàn giải quyết giúp cô rồi.
Chuyện Trần Ngọc Thuý bị thương, cảnh sát cũng không tìm đến cô nữa.
Chuyện Hạ Thiên Tường làm, sao có thể để cô chịu tội được.
“Làm tốt lắm, tôi lại nợ anh rồi.” Nhớ lại tất cả mọi chuyện, Tô Nhược Hân vỗ lên mu bàn tay của Hạ Thiên Tường, dù Trần Ngọc Thuý là mẹ ruột của cô, cô vẫn chọn đứng về phía Hạ Thiên Tường.
Trên đời này, cô biết ai đối xử tốt với cô.
Ai đối xử không tốt với cô, cô đều biết.
Hạ Thiên Tường vốn cho rằng sau khi hỏi rõ mọi chuyện, với góc nhìn của phái nữ, có lẽ Tô Nhược Hân sẽ trách anh, không ngờ cô lại nói thẳng một câu “làm tốt lắm”.
“Em không trách tôi sao?”
“Bà ta chưa từng xem tôi là con gái, bà ta đạp tôi mấy cái, nếu không phải tôi tự bảo vệ mình e rằng bây giờ người ngày ngày đau bụng đã là tôi rồi. Tôi không có bản lĩnh như anh, không có cấp dưới lợi hại giống anh, nếu không, tôi đã để thêm mấy miếng băng gạc vào bụng bà ta rồi.”
“Ha ha, được thôi.”
Nghe thấy tiếng cười khẽ của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân chợt thấy sợ hãi: “Đừng nói anh cho người dẫn bà ta ra ngoài, đến bệnh viện mổ bụng lấy băng gạc ra, sau đó lại bỏ thêm mấy miếng vào nhé?”
“Có gì không được chứ? Em muốn cho thêm mấy miếng cũng được.”
“Sáu miếng, tặng bà ta một con số may mắn, con người tôi rất tốt bụng, bảo bà ta không cần cảm ơn tôi.”
Trần Ngọc Thuý không xem cô là con gái, cô cần gì phải xem Trần Ngọc Thuý là mẹ.
“Rõ.” Nụ cười trên môi Hạ Thiên Tường ngày càng tươi.
Cô gái nhỏ này ngày càng vừa mắt anh rồi.
Anh rất thích cô như thế.
Vốn chỉ thích thôi, bây giờ lại càng thích hơn.
Thế này mới thích hợp làm người phụ nữ của Hạ Thiên Tường chứ.
Anh ghét nhất kiểu phụ nữ rõ ràng rất muốn nhưng lại làm như không muốn, quá giả tạo.
Nhược Hân của anh thì không.
Hồn nhiên.
Trung thực.
/1174
|