CHƯƠNG 314
Xem ra chuyện này do lỗi Tô Nhược Hân chiêu ong dụ bướm rồi.
Nếu hôm đó Hạ Thiên Tường không “tỉnh” lại thì có khi họ đã điều tra ra người đứng sau gây ra vụ tai nạn đó từ lâu rồi.
Cảnh Chu thú nhận rồi cũng không có ích gì, bởi những người điều tra được toàn là hạng râu ria, đã thế còn mất manh mối.
Nhưng chuyện thế này, giờ có gấp cũng không được.
Chỉ có thể điều tra trong âm thầm, rồi sẽ tra ra hung thủ thôi.
Hạ Thiên Tường gặp một kiếp nạn như thế, nếu không tìm ra hung thủ, đừng có nói Hạ Thiên Tường, riêng anh ta cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
Nhất định phải tìm cho ra kẻ đó.
Tô Nhược Hân tắt máy, sau đó về lại phòng khách.
Phương Tấn không đến đón Hạ Thiên Tường nên cô chỉ đành đỡ anh vào phòng.
Thử lấy laptop trên đùi anh, lần này Hạ Thiên Tường đã ngủ say nên không kéo cô lại nữa mà để cho cô lấy laptop đi và đặt nó lên bàn trà.
“Hạ Thiên Tường, tôi dìu anh về phòng ngủ nhé?” Lúc nãy đắp chăn cho anh là vì nghĩ rằng anh ngủ một lúc rồi dậy để tiếp tục làm việc, tại vì laptop vẫn gác trên đùi anh.
Đến khi nhận ra là anh uống rượu, cô mới thấy dìu anh lên giường ngủ sẽ hợp tình hợp lý hơn.
Hạ Thiên Tường vẫn không nhúc nhích.
Tô Nhược Hân thử đẩy một cái, anh ấy nặng quá.
Tuy trông Hạ Thiên Tường không hề mập chút nào cả.
Trái lại, dáng người với đôi chân dài, vai rộng và bờ hông hẹp đúng là tuyệt phẩm nhân gian, với lại anh còn rất cao, hơn nữa khi sờ lên người thì cảm nhận được rất nhiều cơ bắp.
Không đẩy được nên Tô Nhược Hân chỉ đành tiếp tục nhỏ giọng gọi anh: “Hạ Thiên Tường, anh dậy đi, tôi dìu anh vào phòng ngủ nhé?”
Dỗ dành bằng chất giọng dịu dàng, dù người đó đã ngủ, nhưng chỉ cần mình gọi người ta thì khi đang ngủ người ta vẫn cảm nhận được.
Quả nhiên Hạ Thiên Tường nương sức lực ở tay cô mà đứng dậy, sau đó ngả đầu lên người cô.
Tô Nhược Hân lảo đảo suýt ngã.
Hạ Thiên Tường nặng thật sự.
Thử đỡ anh đi tới căn phòng đó.
Cũng may là Hạ Thiên Tường khá phối hợp, tuy đi hơi chậm nhưng cuối cùng vẫn vào được phòng anh.
Bước từng bước qua đó, khi đến trước giường, Tô Nhược Hân đẩy một cái, sau đó Hạ Thiên Tường ngã xuống giường.
Tô Nhược Hân cứ tưởng mình đã xong việc, ai ngờ tay bỗng nặng trịch, rồi cả người cô bị Hạ Thiên Tường lôi lên người anh.
Đúng thế, cả người cô đều nằm lên anh.
“Nhược Hân, đừng đi.”
“Sao anh biết là tôi? Hạ Thiên Tường, anh dậy rồi đúng không?” Tô Nhược Hân vỗ mặt Hạ Thiên Tường nhưng anh không có phản ứng gì.
Xem ra chuyện này do lỗi Tô Nhược Hân chiêu ong dụ bướm rồi.
Nếu hôm đó Hạ Thiên Tường không “tỉnh” lại thì có khi họ đã điều tra ra người đứng sau gây ra vụ tai nạn đó từ lâu rồi.
Cảnh Chu thú nhận rồi cũng không có ích gì, bởi những người điều tra được toàn là hạng râu ria, đã thế còn mất manh mối.
Nhưng chuyện thế này, giờ có gấp cũng không được.
Chỉ có thể điều tra trong âm thầm, rồi sẽ tra ra hung thủ thôi.
Hạ Thiên Tường gặp một kiếp nạn như thế, nếu không tìm ra hung thủ, đừng có nói Hạ Thiên Tường, riêng anh ta cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
Nhất định phải tìm cho ra kẻ đó.
Tô Nhược Hân tắt máy, sau đó về lại phòng khách.
Phương Tấn không đến đón Hạ Thiên Tường nên cô chỉ đành đỡ anh vào phòng.
Thử lấy laptop trên đùi anh, lần này Hạ Thiên Tường đã ngủ say nên không kéo cô lại nữa mà để cho cô lấy laptop đi và đặt nó lên bàn trà.
“Hạ Thiên Tường, tôi dìu anh về phòng ngủ nhé?” Lúc nãy đắp chăn cho anh là vì nghĩ rằng anh ngủ một lúc rồi dậy để tiếp tục làm việc, tại vì laptop vẫn gác trên đùi anh.
Đến khi nhận ra là anh uống rượu, cô mới thấy dìu anh lên giường ngủ sẽ hợp tình hợp lý hơn.
Hạ Thiên Tường vẫn không nhúc nhích.
Tô Nhược Hân thử đẩy một cái, anh ấy nặng quá.
Tuy trông Hạ Thiên Tường không hề mập chút nào cả.
Trái lại, dáng người với đôi chân dài, vai rộng và bờ hông hẹp đúng là tuyệt phẩm nhân gian, với lại anh còn rất cao, hơn nữa khi sờ lên người thì cảm nhận được rất nhiều cơ bắp.
Không đẩy được nên Tô Nhược Hân chỉ đành tiếp tục nhỏ giọng gọi anh: “Hạ Thiên Tường, anh dậy đi, tôi dìu anh vào phòng ngủ nhé?”
Dỗ dành bằng chất giọng dịu dàng, dù người đó đã ngủ, nhưng chỉ cần mình gọi người ta thì khi đang ngủ người ta vẫn cảm nhận được.
Quả nhiên Hạ Thiên Tường nương sức lực ở tay cô mà đứng dậy, sau đó ngả đầu lên người cô.
Tô Nhược Hân lảo đảo suýt ngã.
Hạ Thiên Tường nặng thật sự.
Thử đỡ anh đi tới căn phòng đó.
Cũng may là Hạ Thiên Tường khá phối hợp, tuy đi hơi chậm nhưng cuối cùng vẫn vào được phòng anh.
Bước từng bước qua đó, khi đến trước giường, Tô Nhược Hân đẩy một cái, sau đó Hạ Thiên Tường ngã xuống giường.
Tô Nhược Hân cứ tưởng mình đã xong việc, ai ngờ tay bỗng nặng trịch, rồi cả người cô bị Hạ Thiên Tường lôi lên người anh.
Đúng thế, cả người cô đều nằm lên anh.
“Nhược Hân, đừng đi.”
“Sao anh biết là tôi? Hạ Thiên Tường, anh dậy rồi đúng không?” Tô Nhược Hân vỗ mặt Hạ Thiên Tường nhưng anh không có phản ứng gì.
/1174
|