CHƯƠNG 300
Tô Nhược Hân phồng má, xông về phía trước như một mũi tên: “Anh không cho phép nên dùng đồ chơi để mua chuộc Hứa Hứa à?”
Nói xong, cô đánh lên người Hạ Thiên Tường một cái.
Hơn nữa còn sử dụng hết tất cả sức lực.
Hạ Thiên Tường đang xách năm cái túi với cơ thể thẳng tắp không chút dao động, anh bước một bước nhỏ đến gần Tô Nhược Hân , nhẹ giọng nói: “Em cũng là một đứa bé.”
Nói xong lại cảm thấy không đúng lắm, nếu Tô Nhược Nhược Hân là một đứa bé thì cô và anh lại chênh lệch tuổi tác nhiều quá rồi: “Ý của tôi là độ tuổi này của em vẫn chưa đến lúc làm mẹ của một đứa bé, không thích hợp tắm cho Chúc Hứa, sau này cứ để chị Chiêm hoặc tôi làm là được.”
“Anh thì thích hợp à? Rõ ràng tôi có thể tắm cho Chúc Hứa, tôi không đồng ý.” Tô Nhược Hân có nghĩ thế nào cũng thấy sự bá đạo này của Hạ Thiên Tường là không đúng, nhưng cụ thế không đúng chỗ nào thì cô nhất thời không nghĩ ra.
Nhưng Hạ Thiên Tường không tiếc dùng việc mua đồ chơi để dụ dỗ Chúc Hứa, cứ có cảm giác là người đàn ông này quyết tâm không để cô tắm cho Chúc Hứa.
Cảm nhận được Tô Nhược Nhược Hân lại đánh lên người mình, Hạ Thiên Tường đưa mắt nhìn xung quanh, đã có người nhìn sang đây rồi.
Anh cũng không ngại cô làm như thế, nhưng dù gì cũng không quen lắm.
Dẫu sao đây cũng là nơi đông người.
Vì thế, Hạ Thiên Tường chuyển hết năm túi sang một tay, sau đó, dành ra một tay ôm Tô Nhược Nhược Hân đến gần mình, đôi môi mỏng kề sát vào tai cô, khàn giọng nói: “Nhược Hân, đánh là thương mắng là yêu, em yêu tôi lắm đúng không?”
Từng câu từng chữ, không nhanh không chậm, lúc nói ra, cả Hạ Thiên Tường cũng cảm thấy rất ngại ngùng, nhưng nói xong, nhìn thấy Tô Nhược Nhược Hân thoáng chốc sửng sốt và ngơ ngác, anh chợt nghĩ cuộc đời vốn nên như thế này.
Cuộc sống lúc trước của anh quá sai lầm.
Ừm, bị Tô Nhược Nhược Hân vừa đánh vừa mắng như thế, anh cảm thấy rất ấm áp, rất vui vẻ.
Liếc mắt đưa tình phải là như thế.
Có điều anh vẫn chưa lĩnh ngộ được một cách tinh tuý liếc mắt đưa tình, cho nên cũng không biết phải làm thế nào.
Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy đầu “ong” lên một tiếng, cả người đều thấy sai sai, cô đứng dựa sát vào người đàn ông, trong khoang mũi đều là mùi hương nam tính trên người anh, dáng vẻ như bị hormone nam tính tràn đầy khắp đầu óc, khiến cô không có cách nào suy nghĩ.
Anh ôm cô như thế, hai người kề sát vào nhau.
Tuy trước đây có lúc còn thân thiết hơn thế này, nhưng đó là trong phòng ngủ vào ban đêm.
Trước giờ Hạ Thiên Tường chưa từng ôm cô như thế trước đám đông.
Nhớ đến việc đang ở chỗ đông người, Tô Nhược Hân thoáng chốc lấy lại tinh thần, cô ngước mắt lên, những người qua đường đều đang nhìn họ không chớp mắt.
“Hạ Thiên Tường, anh giở trò lưu manh hả.” Tô Nhược Hân không chịu được lập tức tránh ra, sau đó vung chân, thật sự đá trúng chân Hạ Thiên Tường.
Quần tây màu tím đậm cứ thế bị dính chưởng.
Đồng thời, cú đấm vẫn không ngừng đánh về phía Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường bình tĩnh đứng yên, mặc cho cô quyền đấm cước đá phát tiết với anh.
Tô Nhược Hân phồng má, xông về phía trước như một mũi tên: “Anh không cho phép nên dùng đồ chơi để mua chuộc Hứa Hứa à?”
Nói xong, cô đánh lên người Hạ Thiên Tường một cái.
Hơn nữa còn sử dụng hết tất cả sức lực.
Hạ Thiên Tường đang xách năm cái túi với cơ thể thẳng tắp không chút dao động, anh bước một bước nhỏ đến gần Tô Nhược Hân , nhẹ giọng nói: “Em cũng là một đứa bé.”
Nói xong lại cảm thấy không đúng lắm, nếu Tô Nhược Nhược Hân là một đứa bé thì cô và anh lại chênh lệch tuổi tác nhiều quá rồi: “Ý của tôi là độ tuổi này của em vẫn chưa đến lúc làm mẹ của một đứa bé, không thích hợp tắm cho Chúc Hứa, sau này cứ để chị Chiêm hoặc tôi làm là được.”
“Anh thì thích hợp à? Rõ ràng tôi có thể tắm cho Chúc Hứa, tôi không đồng ý.” Tô Nhược Hân có nghĩ thế nào cũng thấy sự bá đạo này của Hạ Thiên Tường là không đúng, nhưng cụ thế không đúng chỗ nào thì cô nhất thời không nghĩ ra.
Nhưng Hạ Thiên Tường không tiếc dùng việc mua đồ chơi để dụ dỗ Chúc Hứa, cứ có cảm giác là người đàn ông này quyết tâm không để cô tắm cho Chúc Hứa.
Cảm nhận được Tô Nhược Nhược Hân lại đánh lên người mình, Hạ Thiên Tường đưa mắt nhìn xung quanh, đã có người nhìn sang đây rồi.
Anh cũng không ngại cô làm như thế, nhưng dù gì cũng không quen lắm.
Dẫu sao đây cũng là nơi đông người.
Vì thế, Hạ Thiên Tường chuyển hết năm túi sang một tay, sau đó, dành ra một tay ôm Tô Nhược Nhược Hân đến gần mình, đôi môi mỏng kề sát vào tai cô, khàn giọng nói: “Nhược Hân, đánh là thương mắng là yêu, em yêu tôi lắm đúng không?”
Từng câu từng chữ, không nhanh không chậm, lúc nói ra, cả Hạ Thiên Tường cũng cảm thấy rất ngại ngùng, nhưng nói xong, nhìn thấy Tô Nhược Nhược Hân thoáng chốc sửng sốt và ngơ ngác, anh chợt nghĩ cuộc đời vốn nên như thế này.
Cuộc sống lúc trước của anh quá sai lầm.
Ừm, bị Tô Nhược Nhược Hân vừa đánh vừa mắng như thế, anh cảm thấy rất ấm áp, rất vui vẻ.
Liếc mắt đưa tình phải là như thế.
Có điều anh vẫn chưa lĩnh ngộ được một cách tinh tuý liếc mắt đưa tình, cho nên cũng không biết phải làm thế nào.
Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy đầu “ong” lên một tiếng, cả người đều thấy sai sai, cô đứng dựa sát vào người đàn ông, trong khoang mũi đều là mùi hương nam tính trên người anh, dáng vẻ như bị hormone nam tính tràn đầy khắp đầu óc, khiến cô không có cách nào suy nghĩ.
Anh ôm cô như thế, hai người kề sát vào nhau.
Tuy trước đây có lúc còn thân thiết hơn thế này, nhưng đó là trong phòng ngủ vào ban đêm.
Trước giờ Hạ Thiên Tường chưa từng ôm cô như thế trước đám đông.
Nhớ đến việc đang ở chỗ đông người, Tô Nhược Hân thoáng chốc lấy lại tinh thần, cô ngước mắt lên, những người qua đường đều đang nhìn họ không chớp mắt.
“Hạ Thiên Tường, anh giở trò lưu manh hả.” Tô Nhược Hân không chịu được lập tức tránh ra, sau đó vung chân, thật sự đá trúng chân Hạ Thiên Tường.
Quần tây màu tím đậm cứ thế bị dính chưởng.
Đồng thời, cú đấm vẫn không ngừng đánh về phía Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường bình tĩnh đứng yên, mặc cho cô quyền đấm cước đá phát tiết với anh.
/1174
|