CHƯƠNG 277
“Phương… Phương Tấn đưa chìa khóa cho chị à?”
“Vâng, đúng vậy.”
Tô Nhược Hân lập tức dựa vào khung cửa, ra sức vỗ vào ngực. Cô bị dọa thật đấy.
Phương Tấn không thể báo trước với cô sao?
Lại bị dọa một lần như vậy, cô còn trẻ cũng sẽ mắc bệnh tim đấy.
Tô Nhược Hân cuối cùng cũng thả lỏng, cười lúng túng: “Vậy thì tốt, sau này làm phiền chị Chiêm chăm sóc cho Tiểu Hứa.”
“Không phiền. Tôi đang nấu bữa sáng, cô Tô ngủ thêm một lát nữa đi. Sau khi nấu xong, tôi sẽ gọi cô.”
“Được, vậy tôi đi đọc sách, lát gặp sau.” Cho dù còn chưa ngủ đủ nhưng Tô Nhược Hân biết rõ mình nên học bài.
Tính toán thời gian, còn hơn một tuần nữa là tới kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Mà dạo này cô không mấy nghiêm túc học tập.
Cô còn không nỗ lực nữa, sẽ không thi được vào trường mình thích mất.
Tô Nhược Hân học bài.
Chỉ là trong lòng cảm thấy mỹ mãn và ngọt ngào.
Cho dù Hạ Thiên Tường không thích cô cũng không sao, anh thật sự đối xử tốt với cô là được rồi.
Trong lòng cô đều ghi nhớ những điều tốt đó. Sau này, cô cũng sẽ đối xử tốt với anh.
Bọn họ sẽ là bạn bè tốt nhất.
Lúc chị Chiêm gọi cô ra, cô mới biết Chúc Hứa cũng dậy rồi.
“Cô chủ, cậu chủ nhỏ, lát nữa ăn sáng xong, cô cứ tới trường là được rồi, để tôi trông cậu chủ nhỏ cho. Buổi tối cô muốn ở lại phòng túc xá hay về đây đều được. Chỉ cần cô thích thì thế nào cũng được.” Chị Chiêm vừa cười vừa nói.
Thật sự rất ân cần.
Đại khái nghĩ đến cô sắp thi tốt nghiệp trung học, cho nên chuyện gì cũng giúp cô, tùy cô.
“Cảm ơn, cảm ơn chị Chiêm. Vậy sau này đành làm phiền chị chăm sóc Tiểu Hứa nhiều hơn.”
“Không phiền, đây là chuyện tôi nên làm.”
Tô Nhược Hân cũng không khách sáo với chị Chiêm. Cô đi đến trước bàn ăn, phát hiện cả một bàn đều là món ăn mình thích, không khỏi xấu hổ: “Chỉ có những món này sao?”
Đều là món cô thích ăn, không biết Chúc Hứa có thích ăn không.
“Không đủ ạ? Vậy tôi đi nấu thêm mấy món.”
“Đủ rồi, đủ rồi, chị Chiêm không cần nấu nữa.”
Bên kia, bàn tay nhỏ bé của Chúc Hứa đã nóng lòng muốn thử. Chỉ là Tô Nhược Hân còn chưa ăn, cậu bé cũng lễ phép chưa bắt đầu: “Dì út, có thể ăn được chưa?”
“Ăn đi.”
Kết quả, cậu nhóc vừa bắt đầu ăn, Tô Nhược Hân đã không còn cảm thấy có lỗi với Chúc Hứa khi cả bàn đều là món ăn mình thích nữa.
Chúc Hứa quả thật rất nể mặt chị Chiêm, ăn rất nhanh và ngon miệng, còn nhanh hơn cô.
“Phương… Phương Tấn đưa chìa khóa cho chị à?”
“Vâng, đúng vậy.”
Tô Nhược Hân lập tức dựa vào khung cửa, ra sức vỗ vào ngực. Cô bị dọa thật đấy.
Phương Tấn không thể báo trước với cô sao?
Lại bị dọa một lần như vậy, cô còn trẻ cũng sẽ mắc bệnh tim đấy.
Tô Nhược Hân cuối cùng cũng thả lỏng, cười lúng túng: “Vậy thì tốt, sau này làm phiền chị Chiêm chăm sóc cho Tiểu Hứa.”
“Không phiền. Tôi đang nấu bữa sáng, cô Tô ngủ thêm một lát nữa đi. Sau khi nấu xong, tôi sẽ gọi cô.”
“Được, vậy tôi đi đọc sách, lát gặp sau.” Cho dù còn chưa ngủ đủ nhưng Tô Nhược Hân biết rõ mình nên học bài.
Tính toán thời gian, còn hơn một tuần nữa là tới kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Mà dạo này cô không mấy nghiêm túc học tập.
Cô còn không nỗ lực nữa, sẽ không thi được vào trường mình thích mất.
Tô Nhược Hân học bài.
Chỉ là trong lòng cảm thấy mỹ mãn và ngọt ngào.
Cho dù Hạ Thiên Tường không thích cô cũng không sao, anh thật sự đối xử tốt với cô là được rồi.
Trong lòng cô đều ghi nhớ những điều tốt đó. Sau này, cô cũng sẽ đối xử tốt với anh.
Bọn họ sẽ là bạn bè tốt nhất.
Lúc chị Chiêm gọi cô ra, cô mới biết Chúc Hứa cũng dậy rồi.
“Cô chủ, cậu chủ nhỏ, lát nữa ăn sáng xong, cô cứ tới trường là được rồi, để tôi trông cậu chủ nhỏ cho. Buổi tối cô muốn ở lại phòng túc xá hay về đây đều được. Chỉ cần cô thích thì thế nào cũng được.” Chị Chiêm vừa cười vừa nói.
Thật sự rất ân cần.
Đại khái nghĩ đến cô sắp thi tốt nghiệp trung học, cho nên chuyện gì cũng giúp cô, tùy cô.
“Cảm ơn, cảm ơn chị Chiêm. Vậy sau này đành làm phiền chị chăm sóc Tiểu Hứa nhiều hơn.”
“Không phiền, đây là chuyện tôi nên làm.”
Tô Nhược Hân cũng không khách sáo với chị Chiêm. Cô đi đến trước bàn ăn, phát hiện cả một bàn đều là món ăn mình thích, không khỏi xấu hổ: “Chỉ có những món này sao?”
Đều là món cô thích ăn, không biết Chúc Hứa có thích ăn không.
“Không đủ ạ? Vậy tôi đi nấu thêm mấy món.”
“Đủ rồi, đủ rồi, chị Chiêm không cần nấu nữa.”
Bên kia, bàn tay nhỏ bé của Chúc Hứa đã nóng lòng muốn thử. Chỉ là Tô Nhược Hân còn chưa ăn, cậu bé cũng lễ phép chưa bắt đầu: “Dì út, có thể ăn được chưa?”
“Ăn đi.”
Kết quả, cậu nhóc vừa bắt đầu ăn, Tô Nhược Hân đã không còn cảm thấy có lỗi với Chúc Hứa khi cả bàn đều là món ăn mình thích nữa.
Chúc Hứa quả thật rất nể mặt chị Chiêm, ăn rất nhanh và ngon miệng, còn nhanh hơn cô.
/1174
|