CHƯƠNG 252
Cho nên, thật sự không muốn Hạ Thiên Tường từ bỏ như vậy.
Hơn nữa, còn cho Hạ Thiên Tường và Lương Viễn một cơ hội xóa tan hiềm khích, hóa thù thành bạn.
Trong làm ăn không có kẻ thù nào là vĩnh viễn, cô vẫn cảm thấy Hạ Thiên Tường nên gây dựng quan hệ tốt với Lương Viễn.
“Em muốn tôi nhận dự án này?” Hạ Thiên Tường vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh, vừa tự ăn vừa gắp thức ăn cho Chúc Hứa ăn quên cả trời đất, sau khi nhìn thấy cô gái ra hiệu, rất nghiêm túc hỏi ra.
“Ừm, tôi muốn.” Tô Nhược Hân rất thẳng thắn, sau đó nếu Hạ Thiên Tường thật sự đồng ý, Phượng Lộc và Hạ Thị thật sự hợp tác dự án này, có phải cô sẽ được trích chút hoa hồng hay không?
Như vậy, tùy tiện cho cô một ít thì cô đã giàu rồi, miễn cho cô gái giỏi giang như cô luôn bị tiền bạc ngăn cản.
“Nếu Nhược Hân đã đồng ý, vậy dự án này cứ thế đi.”
Tăng Hiểu Khê vốn còn tưởng rằng tập đoàn Cận Thị nhà mình có hi vọng, không ngờ một câu của Tô Nhược Hân đã khiến Hạ Thiên Tường đồng ý rồi: “Tô Nhược Hân, dì chính là mẹ chồng tương lai của cháu đấy, sao cháu có thể nghĩ cho người ngoài chứ.”
“Khụ…” Tô Nhược Hân khẽ ho một tiếng, cho đến bây giờ cô chưa từng đồng ý chuyện Tăng Hiểu Khê làm mẹ chồng mình đâu, còn nữa, cô chỉ muốn xoa dịu quan hệ giữa Hạ Thiên Tường và Lương Viễn…
“Bà Tô, đây là xã hội hiện đại, không phải là thời cổ đại ba mẹ đặt đâu, con ngồi đấy mà cần đến bà mai. Hơn nữa, bà cũng không phải là mẹ chồng của Nhược Hân.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng, lên tiếng.
Không khí trong quán ăn lập tức như rơi vào hầm băng.
Vô cùng lạnh lẽo.
“Thế theo ý của cậu, Lục Diễm Chi thì phải à? Tôi nói cho cậu biết, Tô Nhược Hân chắc chắn sẽ không gả cho nhà họ Hạ đâu. Nếu không, lần này Lục Diễm Chi không đưa được Tô Nhược Hân vào đồn, thì khó bảo đảm lần sau bà ta sẽ không tiếp tục. Về chuyện lần này, tôi rất nghi ngờ Lục Diễm Chi chính là người đứng sau giật dây.”
Hạ Thiên Tường bóp ấn đường: “Chuyện này không liên quan đến mẹ tôi.”
“Không liên quan ư? Bà ta vẫn luôn một lòng muốn đưa Tô Nhược Hân vào đó, cậu nói xem có liên quan hay không?” Tăng Hiểu Khê không ăn cơm nữa, chỉ thiếu điều nhảy dựng lên tranh luận với Hạ Thiên Tường.
“Tôi sẽ tự mình xử lý chuyện của mẹ tôi.”
Tô Nhược Hân nhìn Tăng Hiểu Khê, rồi quay sang nhìn Hạ Thiên Tường, cô cảm thấy đau hết cả đầu: “Đừng cãi nhau nữa, tôi không gả cho ai cả, tôi và Chúc Hứa đang rất tốt.”
Sau này, cô là Chúc Hứa sẽ sống nương tựa lẫn nhau, cô sẽ thay Chúc Yên chăm sóc cậu bé.
Cô sẽ coi như mình đã sinh ra đứa nhỏ này.
“Dì nhỏ, cháu và dì tốt như thế nào cơ ạ?” Chúc Hứa đang ăn ngon, đột nhiên nghe thấy Tô Nhược Hân nhắc tới mình, không hiểu hỏi.
Tô Nhược Hân xoay người lại, véo chiếc má nhỏ của cậu bé: “Sau này, Tiểu Hứa và dì nhỏ ở cùng nhau, như vậy rất tốt.”
Cho nên, thật sự không muốn Hạ Thiên Tường từ bỏ như vậy.
Hơn nữa, còn cho Hạ Thiên Tường và Lương Viễn một cơ hội xóa tan hiềm khích, hóa thù thành bạn.
Trong làm ăn không có kẻ thù nào là vĩnh viễn, cô vẫn cảm thấy Hạ Thiên Tường nên gây dựng quan hệ tốt với Lương Viễn.
“Em muốn tôi nhận dự án này?” Hạ Thiên Tường vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh, vừa tự ăn vừa gắp thức ăn cho Chúc Hứa ăn quên cả trời đất, sau khi nhìn thấy cô gái ra hiệu, rất nghiêm túc hỏi ra.
“Ừm, tôi muốn.” Tô Nhược Hân rất thẳng thắn, sau đó nếu Hạ Thiên Tường thật sự đồng ý, Phượng Lộc và Hạ Thị thật sự hợp tác dự án này, có phải cô sẽ được trích chút hoa hồng hay không?
Như vậy, tùy tiện cho cô một ít thì cô đã giàu rồi, miễn cho cô gái giỏi giang như cô luôn bị tiền bạc ngăn cản.
“Nếu Nhược Hân đã đồng ý, vậy dự án này cứ thế đi.”
Tăng Hiểu Khê vốn còn tưởng rằng tập đoàn Cận Thị nhà mình có hi vọng, không ngờ một câu của Tô Nhược Hân đã khiến Hạ Thiên Tường đồng ý rồi: “Tô Nhược Hân, dì chính là mẹ chồng tương lai của cháu đấy, sao cháu có thể nghĩ cho người ngoài chứ.”
“Khụ…” Tô Nhược Hân khẽ ho một tiếng, cho đến bây giờ cô chưa từng đồng ý chuyện Tăng Hiểu Khê làm mẹ chồng mình đâu, còn nữa, cô chỉ muốn xoa dịu quan hệ giữa Hạ Thiên Tường và Lương Viễn…
“Bà Tô, đây là xã hội hiện đại, không phải là thời cổ đại ba mẹ đặt đâu, con ngồi đấy mà cần đến bà mai. Hơn nữa, bà cũng không phải là mẹ chồng của Nhược Hân.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng, lên tiếng.
Không khí trong quán ăn lập tức như rơi vào hầm băng.
Vô cùng lạnh lẽo.
“Thế theo ý của cậu, Lục Diễm Chi thì phải à? Tôi nói cho cậu biết, Tô Nhược Hân chắc chắn sẽ không gả cho nhà họ Hạ đâu. Nếu không, lần này Lục Diễm Chi không đưa được Tô Nhược Hân vào đồn, thì khó bảo đảm lần sau bà ta sẽ không tiếp tục. Về chuyện lần này, tôi rất nghi ngờ Lục Diễm Chi chính là người đứng sau giật dây.”
Hạ Thiên Tường bóp ấn đường: “Chuyện này không liên quan đến mẹ tôi.”
“Không liên quan ư? Bà ta vẫn luôn một lòng muốn đưa Tô Nhược Hân vào đó, cậu nói xem có liên quan hay không?” Tăng Hiểu Khê không ăn cơm nữa, chỉ thiếu điều nhảy dựng lên tranh luận với Hạ Thiên Tường.
“Tôi sẽ tự mình xử lý chuyện của mẹ tôi.”
Tô Nhược Hân nhìn Tăng Hiểu Khê, rồi quay sang nhìn Hạ Thiên Tường, cô cảm thấy đau hết cả đầu: “Đừng cãi nhau nữa, tôi không gả cho ai cả, tôi và Chúc Hứa đang rất tốt.”
Sau này, cô là Chúc Hứa sẽ sống nương tựa lẫn nhau, cô sẽ thay Chúc Yên chăm sóc cậu bé.
Cô sẽ coi như mình đã sinh ra đứa nhỏ này.
“Dì nhỏ, cháu và dì tốt như thế nào cơ ạ?” Chúc Hứa đang ăn ngon, đột nhiên nghe thấy Tô Nhược Hân nhắc tới mình, không hiểu hỏi.
Tô Nhược Hân xoay người lại, véo chiếc má nhỏ của cậu bé: “Sau này, Tiểu Hứa và dì nhỏ ở cùng nhau, như vậy rất tốt.”
/1174
|