CHƯƠNG 227
“Người của cô nhóc này.” Lương Viễn nhìn Chúc Cương, một tên côn đồ cắc ké thôi, ông thật sự không để vào mắt, ông dẫn theo bao nhiêu người thế này chính là để áp đảo lực kêu gọi của tên côn đồ cắc ké này.
“Vậy bà thì sao?” Chúc Cương lại nhìn Tăng Hiểu Khê, tuy anh ta không biết Tăng Hiểu Khê và Lương Viễn nhưng từ khí thế này cũng nhìn ra được, họ là cùng một loại người với Hạ Thiên Tường.
“Tôi cũng là người của cô nhóc.” Tăng Hiểu Khê gằn từng chữ, bà là fan của Tô Nhược Hân, fan cứng của cô: “Còn nữa, có thể sau này tôi sẽ là mẹ chồng của Tô Nhược Hân, cô ấy sẽ là bạn gái của con trai tôi.”
“Không phải.” Không ngờ lúc này Hạ Thiên Tường lại lên tiếng.
“Hạ Thiên Tường, chỉ dựa vào cậu thì không bảo vệ được cô nhóc đâu, cậu nên giao cô ấy cho tôi.” Lương Viễn đang tưởng Hạ Thiên Tường phủ nhận ông ta không phải người của cô nhóc.
Hạ Thiên Tường chẳng thèm nhìn Lương Viễn lấy một lần, anh lạnh lùng nhìn Tăng Hiểu Khê: “Tô Nhược Hân sẽ không làm bạn gái của Cận Liễm, không bao giờ.”
Vậy nên Tăng Hiểu Khê đừng bao giờ hòng được làm mẹ chồng của Tô Nhược Hân, sẽ không bao giờ qua được cửa ải của anh.
Anh không đồng ý.
Lúc này Lương Viễn mới hiểu câu “không phải” lúc nãy của Hạ Thiên Tường là nhằm vào Tăng Hiểu Khê, ông ta không tự chủ được ngồi đó hóng hớt.
“Hạ Thiên Tường, cậu chỉ là anh rể của Tô Nhược Hân thôi, dựa vào đâu mà cậu lại quyết định thay cô ấy?” Nhưng Tăng Hiểu Khê lại đã nhận định phải làm mẹ chồng của Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân ngơ ngác nhìn ba ông lớn cãi nhau vì mình, nhất thời không biết nên giúp người nào.
Có vẻ như chẳng thể nói xen vào được, không tiện nói nhiều.
Đột nhiên cô cảm thấy hình như đã lạc đề.
Chuyển hướng rồi.
Rõ ràng mọi người đang lên án cô, nhưng bây giờ lại thành ba ông lớn tranh giành nhau bảo vệ cô.
Cô phát hiện, Chúc Cương cũng phát hiện.
“Im hết đi, tôi không quan tâm các người là ai, Tô Nhược Hân hại chết em gái Chúc Yên của tôi thì phải giết người đền mạng.”
Câu này cuối cùng cũng khiến cho hiện tượng chuyển hướng về lại đúng hướng.
Lại quay về chủ đề chính một lần nữa.
Đám người theo Chúc Cương tới nghe thấy tiếng quát nạt nghiêm khắc này của anh ta thì lấy dũng khí, lại hét lên lần nữa: “Giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền.”
Tô Nhược Hân day đầu mày, rất sợ sẽ lại đánh nhau, nhưng đám người này thấy Lương Viễn thì không còn chỉ huy nhau đánh nữa, càng ngày càng kiêu ngạo, càng lúc càng hét to.
Cuối cùng Lương Viễn không nhịn nổi nữa: “Họ Hạ kia, nếu cậu không bảo vệ được thì để tôi.” Nói xong ông ta giơ tay lên: “Lên cho tôi.”
“Đừng… Đừng…” Thấy người của Lương Viễn và người của Chúc Cương sắp đánh nhau, Tô Chí Khiêm vội vàng ngăn cản.
Chúc Yên đã chết, Chúc Cương bất bình tìm tới cô thật ra cũng là điều hợp lý.
Dù sao đơn thuốc cũng là cô kê.
“Người của cô nhóc này.” Lương Viễn nhìn Chúc Cương, một tên côn đồ cắc ké thôi, ông thật sự không để vào mắt, ông dẫn theo bao nhiêu người thế này chính là để áp đảo lực kêu gọi của tên côn đồ cắc ké này.
“Vậy bà thì sao?” Chúc Cương lại nhìn Tăng Hiểu Khê, tuy anh ta không biết Tăng Hiểu Khê và Lương Viễn nhưng từ khí thế này cũng nhìn ra được, họ là cùng một loại người với Hạ Thiên Tường.
“Tôi cũng là người của cô nhóc.” Tăng Hiểu Khê gằn từng chữ, bà là fan của Tô Nhược Hân, fan cứng của cô: “Còn nữa, có thể sau này tôi sẽ là mẹ chồng của Tô Nhược Hân, cô ấy sẽ là bạn gái của con trai tôi.”
“Không phải.” Không ngờ lúc này Hạ Thiên Tường lại lên tiếng.
“Hạ Thiên Tường, chỉ dựa vào cậu thì không bảo vệ được cô nhóc đâu, cậu nên giao cô ấy cho tôi.” Lương Viễn đang tưởng Hạ Thiên Tường phủ nhận ông ta không phải người của cô nhóc.
Hạ Thiên Tường chẳng thèm nhìn Lương Viễn lấy một lần, anh lạnh lùng nhìn Tăng Hiểu Khê: “Tô Nhược Hân sẽ không làm bạn gái của Cận Liễm, không bao giờ.”
Vậy nên Tăng Hiểu Khê đừng bao giờ hòng được làm mẹ chồng của Tô Nhược Hân, sẽ không bao giờ qua được cửa ải của anh.
Anh không đồng ý.
Lúc này Lương Viễn mới hiểu câu “không phải” lúc nãy của Hạ Thiên Tường là nhằm vào Tăng Hiểu Khê, ông ta không tự chủ được ngồi đó hóng hớt.
“Hạ Thiên Tường, cậu chỉ là anh rể của Tô Nhược Hân thôi, dựa vào đâu mà cậu lại quyết định thay cô ấy?” Nhưng Tăng Hiểu Khê lại đã nhận định phải làm mẹ chồng của Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân ngơ ngác nhìn ba ông lớn cãi nhau vì mình, nhất thời không biết nên giúp người nào.
Có vẻ như chẳng thể nói xen vào được, không tiện nói nhiều.
Đột nhiên cô cảm thấy hình như đã lạc đề.
Chuyển hướng rồi.
Rõ ràng mọi người đang lên án cô, nhưng bây giờ lại thành ba ông lớn tranh giành nhau bảo vệ cô.
Cô phát hiện, Chúc Cương cũng phát hiện.
“Im hết đi, tôi không quan tâm các người là ai, Tô Nhược Hân hại chết em gái Chúc Yên của tôi thì phải giết người đền mạng.”
Câu này cuối cùng cũng khiến cho hiện tượng chuyển hướng về lại đúng hướng.
Lại quay về chủ đề chính một lần nữa.
Đám người theo Chúc Cương tới nghe thấy tiếng quát nạt nghiêm khắc này của anh ta thì lấy dũng khí, lại hét lên lần nữa: “Giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền.”
Tô Nhược Hân day đầu mày, rất sợ sẽ lại đánh nhau, nhưng đám người này thấy Lương Viễn thì không còn chỉ huy nhau đánh nữa, càng ngày càng kiêu ngạo, càng lúc càng hét to.
Cuối cùng Lương Viễn không nhịn nổi nữa: “Họ Hạ kia, nếu cậu không bảo vệ được thì để tôi.” Nói xong ông ta giơ tay lên: “Lên cho tôi.”
“Đừng… Đừng…” Thấy người của Lương Viễn và người của Chúc Cương sắp đánh nhau, Tô Chí Khiêm vội vàng ngăn cản.
Chúc Yên đã chết, Chúc Cương bất bình tìm tới cô thật ra cũng là điều hợp lý.
Dù sao đơn thuốc cũng là cô kê.
/1174
|