CHƯƠNG 225
Chúc Cương thẹn quá hóa giận, lại tung một cú đấm vào ngực Hạ Thiên Tường: “Có bản lĩnh thì tránh tiếp đi.”
Cú đấm của anh ta hạ xuống, nếu Hạ Thiên Tường thật sự tránh tiếp thì chắc chắn cú đấm sẽ rơi vào người Tô Nhược Hân.
“Bốp” một tiếng, Tô Nhược Hân cảm giác đầu mình như sắp nổ tung.
Hạ Thiên Tường bị đánh.
Anh không né tránh.
Nếu anh nghiêng người thì chắc chắn có thể tránh được, nhưng để bảo vệ cô, anh vẫn đứng yên bất động ở đó, nhận một cú đấm trời giáng từ Chúc Cương.
Còn nữa, anh không đánh trả, không ngăn lại cú đấm của Chúc Cương.
Chúc Cương lập tức sửng sốt, thật sự không ngờ Hạ Thiên Tường lại không né tránh: “Anh… Sao anh không đánh trả?”
Theo sự hiểu biết của anh ta, tổng giám đốc cao quý tựa thần như Hạ Thiên Tường sẽ không bao giờ để cho anh ta đánh, hoặc là đánh trả hoặc là để anh ta đánh vào người Tô Nhược Hân.
Kết quả là Hạ Thiên Tường lại đứng đó chịu đòn.
“Chúc Yên đã chết, cú đấm này là tôi chịu thay Nhược Hân, nếu anh đánh tiếp thì tôi sẽ đánh trả.”
Anh lạnh lùng nói, kìm nén toàn bộ lửa giận của mình.
“Hạ Thiên Tường, lần trước ở bên bờ biển nếu anh không cứu Yên thì con bé đã chết từ lâu rồi, vậy nên tôi mới nhịn đến giờ mới ra tay, chỉ cần anh tránh ra cho chúng tôi đưa Tô Nhược Hân đi thì tôi sẽ không động đến anh.”
“Không đời nào.”
“Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Chúc Cương lại tung thêm một cú đấm nữa về phía Hạ Thiên Tường.
Lần này, chỉ e hai người đàn ông sẽ đánh nhau thật.
“Dừng lại.”
“Dừng lại.”
Trăm miệng một lời.
Đầu tiên là Tô Nhược Hân.
Còn giọng nói thứ hai vang lên từ bên ngoài đám người.
Giọng nói này lấn át được tiếng ồn ào của đám đông, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ai nấy đều vô thức nhìn lại.
“Chủ tịch Lương?” Hạ Thiên Tường hơi sửng sốt.
“Lương Viễn?” Tăng Hiểu Khê cũng ngẩn ra.
“Ông Lương?” Tô Nhược Hân cũng không ngờ giọng nói tự tin ấy lại phát ra là Lương Viễn.
Lương Viễn gật đầu, sau đó hờ hững nói: “Tránh ra.”
Khi nói ra câu này, ánh mắt ông ta cũng từ từ lướt qua đám người trước mặt, bao gồm người Chúc Cương đưa tới, cũng bao gồm những người mặc thường phục âm thầm mặc cho sự việc phát triển.
Chúc Cương thẹn quá hóa giận, lại tung một cú đấm vào ngực Hạ Thiên Tường: “Có bản lĩnh thì tránh tiếp đi.”
Cú đấm của anh ta hạ xuống, nếu Hạ Thiên Tường thật sự tránh tiếp thì chắc chắn cú đấm sẽ rơi vào người Tô Nhược Hân.
“Bốp” một tiếng, Tô Nhược Hân cảm giác đầu mình như sắp nổ tung.
Hạ Thiên Tường bị đánh.
Anh không né tránh.
Nếu anh nghiêng người thì chắc chắn có thể tránh được, nhưng để bảo vệ cô, anh vẫn đứng yên bất động ở đó, nhận một cú đấm trời giáng từ Chúc Cương.
Còn nữa, anh không đánh trả, không ngăn lại cú đấm của Chúc Cương.
Chúc Cương lập tức sửng sốt, thật sự không ngờ Hạ Thiên Tường lại không né tránh: “Anh… Sao anh không đánh trả?”
Theo sự hiểu biết của anh ta, tổng giám đốc cao quý tựa thần như Hạ Thiên Tường sẽ không bao giờ để cho anh ta đánh, hoặc là đánh trả hoặc là để anh ta đánh vào người Tô Nhược Hân.
Kết quả là Hạ Thiên Tường lại đứng đó chịu đòn.
“Chúc Yên đã chết, cú đấm này là tôi chịu thay Nhược Hân, nếu anh đánh tiếp thì tôi sẽ đánh trả.”
Anh lạnh lùng nói, kìm nén toàn bộ lửa giận của mình.
“Hạ Thiên Tường, lần trước ở bên bờ biển nếu anh không cứu Yên thì con bé đã chết từ lâu rồi, vậy nên tôi mới nhịn đến giờ mới ra tay, chỉ cần anh tránh ra cho chúng tôi đưa Tô Nhược Hân đi thì tôi sẽ không động đến anh.”
“Không đời nào.”
“Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Chúc Cương lại tung thêm một cú đấm nữa về phía Hạ Thiên Tường.
Lần này, chỉ e hai người đàn ông sẽ đánh nhau thật.
“Dừng lại.”
“Dừng lại.”
Trăm miệng một lời.
Đầu tiên là Tô Nhược Hân.
Còn giọng nói thứ hai vang lên từ bên ngoài đám người.
Giọng nói này lấn át được tiếng ồn ào của đám đông, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ai nấy đều vô thức nhìn lại.
“Chủ tịch Lương?” Hạ Thiên Tường hơi sửng sốt.
“Lương Viễn?” Tăng Hiểu Khê cũng ngẩn ra.
“Ông Lương?” Tô Nhược Hân cũng không ngờ giọng nói tự tin ấy lại phát ra là Lương Viễn.
Lương Viễn gật đầu, sau đó hờ hững nói: “Tránh ra.”
Khi nói ra câu này, ánh mắt ông ta cũng từ từ lướt qua đám người trước mặt, bao gồm người Chúc Cương đưa tới, cũng bao gồm những người mặc thường phục âm thầm mặc cho sự việc phát triển.
/1174
|