CHƯƠNG 223
Tô Nhược Hân cắn môi, nếu lúc này lấy được bã thuốc Chúc Yên đã sắc thì tốt rồi, cô có thể chứng minh được mình vô tội.
Tiếc là cô vừa tới nhà xác đã bị người khác phát hiện ra tung tích của cô và Hạ Thiên Tường, có người đã ở đây sẵn để chờ cô tới sau đó trực tiếp bắt cô.
Nhưng cô không thể không đến.
Cô phải làm rõ nguyên nhân cái chết của Chúc Yên.
Vì bản thân, cũng là vì Chúc Yên.
Cô vô tội, nhưng Chúc Yên cũng vô tội.
Hơn nữa còn lại người bị hại.
“Đúng, chính cô ta đã đầu độc Chúc Yên, giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền, đưa Tô Nhược Hân đi, đưa đi.”
“Đưa đi… Đưa đi…”
Đám đông đang có mặt hét lên cùng một khẩu hiệu, câu sau to hơn câu trước, tất cả đều là người Chúc Cương đưa tới lên án Tô Nhược Hân.
Hơn nữa có khả năng mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
Lúc này, những người mặc thường phục cho dù muốn ngăn đám người đang cấp tiến này cũng không thể nữa rồi.
Bọn họ sục sôi ý chí, muốn trả thù cho Chúc Yên, muốn đưa Tô Nhược Hân vào tù.
Trán Tô Nhược Hân đổ ra mồ hôi dày đặc, cô thật sự không ngờ mình có ý tốt muốn cứu người, kết quả lại bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió như thế này.
Còn liên luỵ cả Hạ Thiên Tường.
“Im đi, các người im hết đi, Tô Nhược Hân là đứa bé trẻ ngoan, cô bé sẽ không hại người.” Trong đám đông, chỉ có Tăng Hiểu Khê lên tiếng nói giúp cô.
Nhưng chỉ có một người thì không thể át lại được tiếng của bao nhiêu người thế kia.
Dù không át được thì Tăng Hiểu Khê cũng vẫn luôn thanh minh cho Tô Nhược Hân, kiên quyết không tin cô là hung thủ.
Tin tưởng tuyệt đối vô điều kiện.
Nhưng họ ít người đối mặt với nhiều người, hiện trường có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
Và nếu mất kiểm soát, Tô Nhược Hân chắc chắn sẽ là người bị tổn thương đầu tiên
“Tô Nhược Hân, chính cô đã hại chết Chúc Yên, bao nhiêu người đều cho là cô, cô vẫn nên đền tội đi.” Chúc Cương nắm chặt nắm đấm, nếu không vì người bên cạnh kéo anh ta lại thì anh ta đã ra tay với Hạ Thiên Tường rồi.
“Giết cô ta, giết cô ta.”
“Giết cô ta.”
Đám đông ngày càng trở nên hăng chí hơn, tiếng hét cũng ngày càng lớn hơn.
Tô Nhược Hân biết cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, vì vậy cô nói nhỏ với Hạ Thiên Tường: “Để tôi đi cùng thường phục đi, họ sẽ không làm gì tôi đâu, sau đó anh cũng sẽ bảo vệ tôi mà, không phải sao?”
Tô Nhược Hân cắn môi, nếu lúc này lấy được bã thuốc Chúc Yên đã sắc thì tốt rồi, cô có thể chứng minh được mình vô tội.
Tiếc là cô vừa tới nhà xác đã bị người khác phát hiện ra tung tích của cô và Hạ Thiên Tường, có người đã ở đây sẵn để chờ cô tới sau đó trực tiếp bắt cô.
Nhưng cô không thể không đến.
Cô phải làm rõ nguyên nhân cái chết của Chúc Yên.
Vì bản thân, cũng là vì Chúc Yên.
Cô vô tội, nhưng Chúc Yên cũng vô tội.
Hơn nữa còn lại người bị hại.
“Đúng, chính cô ta đã đầu độc Chúc Yên, giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền, đưa Tô Nhược Hân đi, đưa đi.”
“Đưa đi… Đưa đi…”
Đám đông đang có mặt hét lên cùng một khẩu hiệu, câu sau to hơn câu trước, tất cả đều là người Chúc Cương đưa tới lên án Tô Nhược Hân.
Hơn nữa có khả năng mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
Lúc này, những người mặc thường phục cho dù muốn ngăn đám người đang cấp tiến này cũng không thể nữa rồi.
Bọn họ sục sôi ý chí, muốn trả thù cho Chúc Yên, muốn đưa Tô Nhược Hân vào tù.
Trán Tô Nhược Hân đổ ra mồ hôi dày đặc, cô thật sự không ngờ mình có ý tốt muốn cứu người, kết quả lại bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió như thế này.
Còn liên luỵ cả Hạ Thiên Tường.
“Im đi, các người im hết đi, Tô Nhược Hân là đứa bé trẻ ngoan, cô bé sẽ không hại người.” Trong đám đông, chỉ có Tăng Hiểu Khê lên tiếng nói giúp cô.
Nhưng chỉ có một người thì không thể át lại được tiếng của bao nhiêu người thế kia.
Dù không át được thì Tăng Hiểu Khê cũng vẫn luôn thanh minh cho Tô Nhược Hân, kiên quyết không tin cô là hung thủ.
Tin tưởng tuyệt đối vô điều kiện.
Nhưng họ ít người đối mặt với nhiều người, hiện trường có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
Và nếu mất kiểm soát, Tô Nhược Hân chắc chắn sẽ là người bị tổn thương đầu tiên
“Tô Nhược Hân, chính cô đã hại chết Chúc Yên, bao nhiêu người đều cho là cô, cô vẫn nên đền tội đi.” Chúc Cương nắm chặt nắm đấm, nếu không vì người bên cạnh kéo anh ta lại thì anh ta đã ra tay với Hạ Thiên Tường rồi.
“Giết cô ta, giết cô ta.”
“Giết cô ta.”
Đám đông ngày càng trở nên hăng chí hơn, tiếng hét cũng ngày càng lớn hơn.
Tô Nhược Hân biết cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, vì vậy cô nói nhỏ với Hạ Thiên Tường: “Để tôi đi cùng thường phục đi, họ sẽ không làm gì tôi đâu, sau đó anh cũng sẽ bảo vệ tôi mà, không phải sao?”
/1174
|