CHƯƠNG 209
Không, là không thể nào.
“Hạ Thiên Tường, anh có ý gì? Anh cưỡng hôn tôi còn muốn tôi chịu trách nhiệm à?”
“Không phải cưỡng hôn.” Đó là một nụ hôn đến rất tự nhiên, sao mà khó nghe như Tô Nhược Hân nói được.
Chỉ là kiềm lòng không đậu, chứ đâu phải cưỡng hôn.
“Sao lại không phải cưỡng hôn, Hạ Thiên Tường, anh nên thay đổi cái tính không vui là hôn đó đi.’
“Không thay đổi.” Chỉ là câu này Hạ Thiên Tường chỉ nói thầm chứ không nói thành lời.
Anh lên mạng tìm kiếm rồi, ai cũng nói rằng phụ nữ nói không là có.
Cho nên anh mới hôn cô.
Nói chuyện một hồi, tiểu long bao đã hấp xong.
Mười lăm phút trôi qua, Hạ Thiên Tường mở nắp nồi ra, Tô Nhược Hân hít một hơi, hai mắt đều sáng lên.
Hạ Thiên Tường lắc đầu bất đắc dĩ, bưng lồng hấp đi đến phòng ăn: “Nào, em ăn trước đi.”
“Tôi có thể ăn trước à?”
“Ừm.” Nơi này không có người ngoài, chỉ có anh và cô, cô muốn làm sao thì làm; “Ăn đi.”
Tiểu long bao nóng hầm hập được đặt trên bàn ăn, Tô Nhược Hân bị nó hấp dẫn.
Cô bưng nước chấm Hạ Thiên Tường pha lên bắt đâu ăn.
Dù hương vì không giống cái cô ăn được ở nhà họ Hạ lúc trước, nhưng cũng không thua kém là bao, rất ngon.
Sau đó, đồ ăn mà anh đã hứa với cô trước đó cũng lần lượt được bưng lên.
Dù sao cũng chỉ là hâm nóng mà thôi, công việc không có độ khó như thế, Hạ Thiên Tường không cần học cũng biết.
Tô Nhược Hân ăn ngon lành: “Hạ Thiên Tường, dù anh chỉ hâm nóng lên thôi, nhưng tôi vẫn cảm ơn anh.”
Cuối cùng Hạ Thiên Tường đặt cháo đã hâm nóng xuống, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Tô Nhược Hân, tay cầm đũa bắt đầu ăn.
Khác với cách ăn không có hình tượng của Tô Nhược Hân, anh luôn luôn ăn rất tao nhã, động tác không nhanh không chậm.
Tô Nhược Hân nhìn thấy cách ăn của anh thì không nhịn được châm chọc: “Hạ Thiên Tường, mỗi lần tôi thấy anh ăn cái gì đều giống như không ngon chút nào, giống như chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ ăn cơm nên mới ăn vậy, nhưng tôi thấy rõ ràng rất ngon mà.”
Tay cầm đũa của Hạ Thiên Tường hơi khựng lại khoảng hai giây, sau đó mới cho tiểu long bao vào miệng, ung dung đáp: “Tôi thật sự không nếm được cảm giác ngon.”
“Ăn cái gì cũng như nhau ư?” Tô Nhược Hân không tin.
“Phải.”
“Từ trước đến giờ đều là như thế à?”
“Từ rất lâu rồi.”
Không, là không thể nào.
“Hạ Thiên Tường, anh có ý gì? Anh cưỡng hôn tôi còn muốn tôi chịu trách nhiệm à?”
“Không phải cưỡng hôn.” Đó là một nụ hôn đến rất tự nhiên, sao mà khó nghe như Tô Nhược Hân nói được.
Chỉ là kiềm lòng không đậu, chứ đâu phải cưỡng hôn.
“Sao lại không phải cưỡng hôn, Hạ Thiên Tường, anh nên thay đổi cái tính không vui là hôn đó đi.’
“Không thay đổi.” Chỉ là câu này Hạ Thiên Tường chỉ nói thầm chứ không nói thành lời.
Anh lên mạng tìm kiếm rồi, ai cũng nói rằng phụ nữ nói không là có.
Cho nên anh mới hôn cô.
Nói chuyện một hồi, tiểu long bao đã hấp xong.
Mười lăm phút trôi qua, Hạ Thiên Tường mở nắp nồi ra, Tô Nhược Hân hít một hơi, hai mắt đều sáng lên.
Hạ Thiên Tường lắc đầu bất đắc dĩ, bưng lồng hấp đi đến phòng ăn: “Nào, em ăn trước đi.”
“Tôi có thể ăn trước à?”
“Ừm.” Nơi này không có người ngoài, chỉ có anh và cô, cô muốn làm sao thì làm; “Ăn đi.”
Tiểu long bao nóng hầm hập được đặt trên bàn ăn, Tô Nhược Hân bị nó hấp dẫn.
Cô bưng nước chấm Hạ Thiên Tường pha lên bắt đâu ăn.
Dù hương vì không giống cái cô ăn được ở nhà họ Hạ lúc trước, nhưng cũng không thua kém là bao, rất ngon.
Sau đó, đồ ăn mà anh đã hứa với cô trước đó cũng lần lượt được bưng lên.
Dù sao cũng chỉ là hâm nóng mà thôi, công việc không có độ khó như thế, Hạ Thiên Tường không cần học cũng biết.
Tô Nhược Hân ăn ngon lành: “Hạ Thiên Tường, dù anh chỉ hâm nóng lên thôi, nhưng tôi vẫn cảm ơn anh.”
Cuối cùng Hạ Thiên Tường đặt cháo đã hâm nóng xuống, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Tô Nhược Hân, tay cầm đũa bắt đầu ăn.
Khác với cách ăn không có hình tượng của Tô Nhược Hân, anh luôn luôn ăn rất tao nhã, động tác không nhanh không chậm.
Tô Nhược Hân nhìn thấy cách ăn của anh thì không nhịn được châm chọc: “Hạ Thiên Tường, mỗi lần tôi thấy anh ăn cái gì đều giống như không ngon chút nào, giống như chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ ăn cơm nên mới ăn vậy, nhưng tôi thấy rõ ràng rất ngon mà.”
Tay cầm đũa của Hạ Thiên Tường hơi khựng lại khoảng hai giây, sau đó mới cho tiểu long bao vào miệng, ung dung đáp: “Tôi thật sự không nếm được cảm giác ngon.”
“Ăn cái gì cũng như nhau ư?” Tô Nhược Hân không tin.
“Phải.”
“Từ trước đến giờ đều là như thế à?”
“Từ rất lâu rồi.”
/1174
|