CHƯƠNG 202
Đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt trước mũi Tô Nhược Hân, ấm áp, nóng hổi, dường như tất cả đều bình thường, nhưng anh gọi mấy tiếng, Tô Nhược Hân cũng không trả lời, khiến anh càng thêm lo lắng.
Lúc Hạ Thiên Tường đang không biết làm sao, phải gọi Tô Nhược Hân dậy như thế nào, thế nhưng, cô gái đang yên lặng dựa vào cửa kính xe, đôi lông mi dài khẽ chớp một chút.
Phải đó, chỉ có một chút.
Một chút ít đến không thể thấy.
Chỉ một chút, là cũng không còn thêm nữa.
Lại khôi phục trạng thái bất động như trước.
Dường như một chút lúc nãy chỉ là ảo giác của anh thôi vậy.
Nhưng anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, đó không phải ảo giác của anh.
Ánh mắt Hạ Thiên Tường thâm trầm, đầu tiên là im lặng nhìn Tô Nhược Hân đúng năm giây.
Chính vào lúc Tô Nhược Hân còn đang đoán người đàn ông này đang làm gì, môi bỗng nhiên lạnh toát, mềm mại…
Tô Nhược Hân ngây người.
Cô không biết nói gì nữa.
Cũng không nói chuyện được.
Chiếc miệng nhỏ bị chặn đứng lại.
Đầu tiên là nhẹ nhàng mềm mại.
Sau là mạnh mẽ.
Giống như đang trừng phạt vậy.
Cho đến khi oxy sắp rút cạn, Hạ Thiên Tường mới chầm chậm ngẩng lên.
Cánh tay dài chống hai bên người Tô Nhược Hân, ánh mắt u tối lạnh lẽo nhìn vào mắt cô.
Tô Nhược Hân nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo đó, bất giác hơi sợ hãi.
“Hạ Thiên Tường, anh bị điên à, đang yên tự dưng hôn tôi làm gì? Tôi đâu phải bạn…”
Giây tiếp theo, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, Hạ Thiên Tường anh… anh lại tới rồi…
Anh còn nghiện nữa chứ.
Bị ép nhắm mắt lại, trong đầu Tô Nhược Hân toàn là gương mặt anh tuấn của Hạ Thiên Tường.
Người đàn ông này quả thực rất đẹp trai.
Cũng quả thực rất nhiều cô gái thích anh.
Nhưng không phải cô.
Cho đến khi anh lần nữa ngẩng lên.
Lần này Tô Nhược Hân đứng thẳng dậy, sau đó mở cửa xuống xe.
Tất cả động tác liền mạch, nhanh mà chuẩn xác, chớp mắt đã xuống xe.
“Nhược Hân, từ đây đến thành phố là mười mấy km, hơn nữa, trong mười mấy km này rất ít xe cộ đi qua, em chắc chắn…” Nhìn thấy Tô Nhược Hân xuống xe, Hạ Thiên Tường vòng qua thân xe, vừa đi vừa nói.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt trước mũi Tô Nhược Hân, ấm áp, nóng hổi, dường như tất cả đều bình thường, nhưng anh gọi mấy tiếng, Tô Nhược Hân cũng không trả lời, khiến anh càng thêm lo lắng.
Lúc Hạ Thiên Tường đang không biết làm sao, phải gọi Tô Nhược Hân dậy như thế nào, thế nhưng, cô gái đang yên lặng dựa vào cửa kính xe, đôi lông mi dài khẽ chớp một chút.
Phải đó, chỉ có một chút.
Một chút ít đến không thể thấy.
Chỉ một chút, là cũng không còn thêm nữa.
Lại khôi phục trạng thái bất động như trước.
Dường như một chút lúc nãy chỉ là ảo giác của anh thôi vậy.
Nhưng anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, đó không phải ảo giác của anh.
Ánh mắt Hạ Thiên Tường thâm trầm, đầu tiên là im lặng nhìn Tô Nhược Hân đúng năm giây.
Chính vào lúc Tô Nhược Hân còn đang đoán người đàn ông này đang làm gì, môi bỗng nhiên lạnh toát, mềm mại…
Tô Nhược Hân ngây người.
Cô không biết nói gì nữa.
Cũng không nói chuyện được.
Chiếc miệng nhỏ bị chặn đứng lại.
Đầu tiên là nhẹ nhàng mềm mại.
Sau là mạnh mẽ.
Giống như đang trừng phạt vậy.
Cho đến khi oxy sắp rút cạn, Hạ Thiên Tường mới chầm chậm ngẩng lên.
Cánh tay dài chống hai bên người Tô Nhược Hân, ánh mắt u tối lạnh lẽo nhìn vào mắt cô.
Tô Nhược Hân nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo đó, bất giác hơi sợ hãi.
“Hạ Thiên Tường, anh bị điên à, đang yên tự dưng hôn tôi làm gì? Tôi đâu phải bạn…”
Giây tiếp theo, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, Hạ Thiên Tường anh… anh lại tới rồi…
Anh còn nghiện nữa chứ.
Bị ép nhắm mắt lại, trong đầu Tô Nhược Hân toàn là gương mặt anh tuấn của Hạ Thiên Tường.
Người đàn ông này quả thực rất đẹp trai.
Cũng quả thực rất nhiều cô gái thích anh.
Nhưng không phải cô.
Cho đến khi anh lần nữa ngẩng lên.
Lần này Tô Nhược Hân đứng thẳng dậy, sau đó mở cửa xuống xe.
Tất cả động tác liền mạch, nhanh mà chuẩn xác, chớp mắt đã xuống xe.
“Nhược Hân, từ đây đến thành phố là mười mấy km, hơn nữa, trong mười mấy km này rất ít xe cộ đi qua, em chắc chắn…” Nhìn thấy Tô Nhược Hân xuống xe, Hạ Thiên Tường vòng qua thân xe, vừa đi vừa nói.
/1174
|