Tô Nhược Hân khựng lại, biết người làm cũng không dễ dàng gì, liền không ép hỏi.
Cô không khách sáo ngồi xuống.
Lập tức có người làm đi tới, bưng một chén cháo lên trước rồi đổ một ly sữa bò ra, sau đó, đứng bên cạnh cô phục vụ, cô gắp món gì, người làm cũng bưng nó tới trước mặt cô.
Cuối cùng Tô Nhược Hân cũng biết cái gì gọi là phong thái nữ vương, phong thái nữ vương không chỉ là khí thế tự thân toát ra mạnh mẽ, mà còn cần nhiều người phục vụ phụ trợ, mới càng giống nữ vương.
Không ai làm phiền, bao tử mấy ngày này không khoẻ vậy mà không sao cả, để cô ăn no một bữa.
Ăn xong, cô chỉ vào bánh bao hấp trên bàn: “Đây là bánh nhân gì?" Thật sự ăn rất ngon, nếu không phải cô ăn no rồi thì vẫn muốn ăn thêm vài cái.
"Nhân hải sản, ốc khô, tôm bóc vỏ, hàu khô, sò biển khô, mực khô…"
"À, tôi biết rồi." Nghe nhiều tên hải sản khô như vậy, cô liền biết sao nó ngon rồi, lúc này đây Tô Nhược Hân một chút cũng không ngờ tới, bởi vì cô hỏi một câu, bữa sáng sau này của cô ở nhà họ Hạ, khi nào cũng có bánh bao hấp.
Nhận lấy khăn ướt người làm đưa tới, lau miệng, Tô Nhược Hân đứng dậy: “Tôi sẽ quay về trường."
Lúc nói cô cũng hơi do dự, cho rằng Lục Diễm Chi nấu một bàn ăn sáng phong phú như vậy nhất định là để giữ dạ dày của cô lại, khiến cô vui đến quên cả trời đất không muốn quay về trường học ăn mì gói nữa.
Không ngờ quản gia lập tức đi lên: “Cô Tô, xe đã chuẩn bị xong, cô có thể đi bất cứ lúc nào."
"Thật sự có thể đi?"
"Thật sự."
Tô Nhược Hân đi ra khỏi biệt thự, có một chiếc McLaren GT đang đậu ngoài phòng khách, có lẽ là nhìn thấy cô đi ra, cửa ghế lái mở ra, một anh chàng đi xuống, rõ ràng chính là anh chàng ngày hôm qua lần đầu tiên tới trường đón cô.
"Cô Tô, tôi là Phương Tấn, trợ lí đặc biệt của cậu Hạ, sau này, việc đi lại của cô sẽ do tôi phụ trách."
Tô Nhược Hân thế mới biết anh ta là người của Hạ Thiên Tường, nhưng vẫn là thản nhiên: “Tôi đi xe buýt công cộng là được rồi."
"Cô Tô, khu biệt thự lưng chừng núi rất lớn, với trong khu này không có xe buýt công cộng." Hình như nhìn thấy cô bĩu môi, Phương Tấn lại nói: "Xe taxi cũng không vào được."
Những người sống trong khu biệt thự đều là người giàu có quyền thế, mỗi nhà đều có xe hơi riêng ra vào, có nhà còn hơn thế có hẳn phi cơ trực thăng, Phương Tấn cũng không nói dối, trong khu biệt thự không có xe buýt công cộng.
Còn xe taxi, nếu do người sống trong khu gọi xe thì vẫn có.
Nhưng bắt đầu từ sáng hôm nay, sau này sẽ không cho phép có nữa.
Chuyện này, anh ta tuyệt đối không nói cho Tô Nhược Hân.
"Đưa tôi tới trường." Tô Nhược Hân chỉ đành chấp nhận lên xe.
Nhưng, mới ra khỏi khu biệt thự, vừa thấy xe buýt công cộng, Tô Nhược Hân đã kêu ngừng: “Tôi muốn xuống xe."
"Này…."
"Uy, anh đây là cãi lời tôi đúng không?"
"Cô Tô, không phải." Phương Tấn nhìn Tô Nhược Hân, nhớ tới lời dạy dỗ tối hôm qua, nào dám cãi lời, chỉ đành ngừng xe ở ven đường, sau đó trơ mắt nhìn Tô Nhược Hân xuống xe, rời đi.
Mà anh ta, căn bản không dám cứ như vậy bỏ Tô Nhược Hân lại.
Chỉ đành lái xe chạy bám theo sau Tô Nhược Hân.
Sau đó cô lên xe buýt công cộng, anh ta cũng theo đuôi phía sau xe buýt công cộng, mãi đến khi Tô Nhược Hân đi vào cổng trường trung học Khải Mỹ, Phương Tấn mới trở về báo cáo nhiệm vụ.
Anh ta mồ hôi nhễ nhại, cô Tô không ngồi xe anh ta còn làm khó anh ta hơn so với ngồi xe anh ta chở.
Anh ta cũng thật hết cách mà.
Trường trung học Khải Mỹ hôm nay rất náo nhiệt.
Nhưng chỉ giới hạn ở trong ký túc xá nữ.
Sáng tinh mơ, mấy chiếc xe đậu trước ký túc xá.
Tô Nhược Hân tò mò hỏi dì quản lí kí túc xá: “Đây là sắp sửa sang lại sao?" Xe nào xe nấy đều là vật liệu sửa sang, rõ ràng chính là vậy.
"Ừ, ký túc xá nữ phải sửa sang."
"Ách, vật liệu mới hoàn toàn, có thể chứa Formaldehyde không?" Tô Nhược Hân có hơi lo lắng cho cơ thể vẫn còn yếu chưa khoẻ của mình.
Cô không khách sáo ngồi xuống.
Lập tức có người làm đi tới, bưng một chén cháo lên trước rồi đổ một ly sữa bò ra, sau đó, đứng bên cạnh cô phục vụ, cô gắp món gì, người làm cũng bưng nó tới trước mặt cô.
Cuối cùng Tô Nhược Hân cũng biết cái gì gọi là phong thái nữ vương, phong thái nữ vương không chỉ là khí thế tự thân toát ra mạnh mẽ, mà còn cần nhiều người phục vụ phụ trợ, mới càng giống nữ vương.
Không ai làm phiền, bao tử mấy ngày này không khoẻ vậy mà không sao cả, để cô ăn no một bữa.
Ăn xong, cô chỉ vào bánh bao hấp trên bàn: “Đây là bánh nhân gì?" Thật sự ăn rất ngon, nếu không phải cô ăn no rồi thì vẫn muốn ăn thêm vài cái.
"Nhân hải sản, ốc khô, tôm bóc vỏ, hàu khô, sò biển khô, mực khô…"
"À, tôi biết rồi." Nghe nhiều tên hải sản khô như vậy, cô liền biết sao nó ngon rồi, lúc này đây Tô Nhược Hân một chút cũng không ngờ tới, bởi vì cô hỏi một câu, bữa sáng sau này của cô ở nhà họ Hạ, khi nào cũng có bánh bao hấp.
Nhận lấy khăn ướt người làm đưa tới, lau miệng, Tô Nhược Hân đứng dậy: “Tôi sẽ quay về trường."
Lúc nói cô cũng hơi do dự, cho rằng Lục Diễm Chi nấu một bàn ăn sáng phong phú như vậy nhất định là để giữ dạ dày của cô lại, khiến cô vui đến quên cả trời đất không muốn quay về trường học ăn mì gói nữa.
Không ngờ quản gia lập tức đi lên: “Cô Tô, xe đã chuẩn bị xong, cô có thể đi bất cứ lúc nào."
"Thật sự có thể đi?"
"Thật sự."
Tô Nhược Hân đi ra khỏi biệt thự, có một chiếc McLaren GT đang đậu ngoài phòng khách, có lẽ là nhìn thấy cô đi ra, cửa ghế lái mở ra, một anh chàng đi xuống, rõ ràng chính là anh chàng ngày hôm qua lần đầu tiên tới trường đón cô.
"Cô Tô, tôi là Phương Tấn, trợ lí đặc biệt của cậu Hạ, sau này, việc đi lại của cô sẽ do tôi phụ trách."
Tô Nhược Hân thế mới biết anh ta là người của Hạ Thiên Tường, nhưng vẫn là thản nhiên: “Tôi đi xe buýt công cộng là được rồi."
"Cô Tô, khu biệt thự lưng chừng núi rất lớn, với trong khu này không có xe buýt công cộng." Hình như nhìn thấy cô bĩu môi, Phương Tấn lại nói: "Xe taxi cũng không vào được."
Những người sống trong khu biệt thự đều là người giàu có quyền thế, mỗi nhà đều có xe hơi riêng ra vào, có nhà còn hơn thế có hẳn phi cơ trực thăng, Phương Tấn cũng không nói dối, trong khu biệt thự không có xe buýt công cộng.
Còn xe taxi, nếu do người sống trong khu gọi xe thì vẫn có.
Nhưng bắt đầu từ sáng hôm nay, sau này sẽ không cho phép có nữa.
Chuyện này, anh ta tuyệt đối không nói cho Tô Nhược Hân.
"Đưa tôi tới trường." Tô Nhược Hân chỉ đành chấp nhận lên xe.
Nhưng, mới ra khỏi khu biệt thự, vừa thấy xe buýt công cộng, Tô Nhược Hân đã kêu ngừng: “Tôi muốn xuống xe."
"Này…."
"Uy, anh đây là cãi lời tôi đúng không?"
"Cô Tô, không phải." Phương Tấn nhìn Tô Nhược Hân, nhớ tới lời dạy dỗ tối hôm qua, nào dám cãi lời, chỉ đành ngừng xe ở ven đường, sau đó trơ mắt nhìn Tô Nhược Hân xuống xe, rời đi.
Mà anh ta, căn bản không dám cứ như vậy bỏ Tô Nhược Hân lại.
Chỉ đành lái xe chạy bám theo sau Tô Nhược Hân.
Sau đó cô lên xe buýt công cộng, anh ta cũng theo đuôi phía sau xe buýt công cộng, mãi đến khi Tô Nhược Hân đi vào cổng trường trung học Khải Mỹ, Phương Tấn mới trở về báo cáo nhiệm vụ.
Anh ta mồ hôi nhễ nhại, cô Tô không ngồi xe anh ta còn làm khó anh ta hơn so với ngồi xe anh ta chở.
Anh ta cũng thật hết cách mà.
Trường trung học Khải Mỹ hôm nay rất náo nhiệt.
Nhưng chỉ giới hạn ở trong ký túc xá nữ.
Sáng tinh mơ, mấy chiếc xe đậu trước ký túc xá.
Tô Nhược Hân tò mò hỏi dì quản lí kí túc xá: “Đây là sắp sửa sang lại sao?" Xe nào xe nấy đều là vật liệu sửa sang, rõ ràng chính là vậy.
"Ừ, ký túc xá nữ phải sửa sang."
"Ách, vật liệu mới hoàn toàn, có thể chứa Formaldehyde không?" Tô Nhược Hân có hơi lo lắng cho cơ thể vẫn còn yếu chưa khoẻ của mình.
/1174
|