CHƯƠNG 171
“Ơ này, lúc đến cậu đã nói cái gì?” Tống Phi đen mặt: “Có muốn tôi phơi bày dáng người thấp nhỏ của cậu không?”
“Cậu dám à…” Hồ Nhất Thiên gầm gừ.
“Cậu dám nói thì tôi dám làm thôi.” Nói rồi còn lấy điện thoại ra thật, cứ như phải phơi bày vóc dáng thật sự của Hồ Nhất Thiên .
“Được rồi, mọi người đừng nói nữa, uống rượu thôi.” Hạ Thiên Tường không chịu nổi cảnh ồn ào nên trầm giọng nói, sau đó cầm chiếc ly đế cao vừa được rót đầy rượu vang lên và uống sạch.
“Anh tư, anh có tâm sự sao?” Tiêu Tuấn Vỹ nhỏ giọng nói Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường quay đầu lạnh nhạt nhìn Tiêu Tuấn Vỹ, sau đó, trước ánh mắt tràn đầy trông mong của Tiêu Tuấn Vỹ, anh nói: “Tôi không nói cho cậu đâu.”
“Haha, anh tư anh cũng biết đùa rồi, chị dâu dạy tốt ghê, em chấm chị ấy mười điểm.”
Hạ Thiên Tường rất thích mấy chữ chị dâu tư này, thế là lại uống thêm mấy ly nữa.
Đến rạng sáng mấy người họ mới rời khỏi ghế lô.
Khi Hạ Thiên Tường cầm thẻ vàng đi thanh toán thì nghe vị Giám đốc đang trực ban nói: “Thưa cậu Hạ, phòng cậu đã được thanh toán rồi ạ.”
Hạ Thiên Tường quay người nhìn ba người đàn ông uống say chân nam đá chân chiêu, lảo đảo sau lưng, không thấy ai trông giống người có thể lén lút trốn ra tính tiền cả. Đã bảo bữa này anh trả, thế nên anh phải tìm cho ra là ai đã thanh toán.
“Ai trả thế?”
“Không phải em mà anh tư, gần đây em nghèo lắm.”
“Cũng không phải em, em uống nãy giờ chứ có xuống lầu đâu.” Thế nên em không có cơ hội đi trả tiền.
“Anh tư anh đừng nhìn em, đã bảo là anh trả thì sao em đi cướp danh tiếng thần tài của anh được.”
Hạ Thiên Tường chỉ đành nhìn sang giám đốc: “Thế là ai trả?”
“Là Chủ tịch Lương ạ.”
“Chủ tịch Lương? Chủ tịch Lương nào?” Hạ Thiên Tường nhất thời không nhớ ra người nào họ Lương có thể trả tiền cho mình.
“Là Chủ tịch Lương của tập đoàn Phượng Lộc ạ.”
“Tập đoàn Phượng Lộc? Anh tư, ông Chủ tịch Lương định tính kế gì anh, muốn cướp việc kinh doanh của anh nữa sao?” Tiêu Tuấn Vỹ hiểu rõ Hạ Thiên Tường nên đã nhắc nhở Hạ Thiên Tường với thái độ chan chứa biết bao đồng tình.
Khi Hạ Thiên Tường vừa tiếp nhận tập đoàn Hạ Thị, Chủ tịch Lương của tập đoàn Phượng Lộc nhiều lần thọc dao sau lưng anh. Nếu không nhờ lần nào Hạ Thiên Tường cũng chuẩn bị trước thì anh không thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
“Không phải.” Lúc này người xuất hiện trong đầu Hạ Thiên Tường không phải người họ Lương, mà là Tô Nhược Hân.
Xem ra họ Lương chưa chết.
“Ơ này, lúc đến cậu đã nói cái gì?” Tống Phi đen mặt: “Có muốn tôi phơi bày dáng người thấp nhỏ của cậu không?”
“Cậu dám à…” Hồ Nhất Thiên gầm gừ.
“Cậu dám nói thì tôi dám làm thôi.” Nói rồi còn lấy điện thoại ra thật, cứ như phải phơi bày vóc dáng thật sự của Hồ Nhất Thiên .
“Được rồi, mọi người đừng nói nữa, uống rượu thôi.” Hạ Thiên Tường không chịu nổi cảnh ồn ào nên trầm giọng nói, sau đó cầm chiếc ly đế cao vừa được rót đầy rượu vang lên và uống sạch.
“Anh tư, anh có tâm sự sao?” Tiêu Tuấn Vỹ nhỏ giọng nói Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường quay đầu lạnh nhạt nhìn Tiêu Tuấn Vỹ, sau đó, trước ánh mắt tràn đầy trông mong của Tiêu Tuấn Vỹ, anh nói: “Tôi không nói cho cậu đâu.”
“Haha, anh tư anh cũng biết đùa rồi, chị dâu dạy tốt ghê, em chấm chị ấy mười điểm.”
Hạ Thiên Tường rất thích mấy chữ chị dâu tư này, thế là lại uống thêm mấy ly nữa.
Đến rạng sáng mấy người họ mới rời khỏi ghế lô.
Khi Hạ Thiên Tường cầm thẻ vàng đi thanh toán thì nghe vị Giám đốc đang trực ban nói: “Thưa cậu Hạ, phòng cậu đã được thanh toán rồi ạ.”
Hạ Thiên Tường quay người nhìn ba người đàn ông uống say chân nam đá chân chiêu, lảo đảo sau lưng, không thấy ai trông giống người có thể lén lút trốn ra tính tiền cả. Đã bảo bữa này anh trả, thế nên anh phải tìm cho ra là ai đã thanh toán.
“Ai trả thế?”
“Không phải em mà anh tư, gần đây em nghèo lắm.”
“Cũng không phải em, em uống nãy giờ chứ có xuống lầu đâu.” Thế nên em không có cơ hội đi trả tiền.
“Anh tư anh đừng nhìn em, đã bảo là anh trả thì sao em đi cướp danh tiếng thần tài của anh được.”
Hạ Thiên Tường chỉ đành nhìn sang giám đốc: “Thế là ai trả?”
“Là Chủ tịch Lương ạ.”
“Chủ tịch Lương? Chủ tịch Lương nào?” Hạ Thiên Tường nhất thời không nhớ ra người nào họ Lương có thể trả tiền cho mình.
“Là Chủ tịch Lương của tập đoàn Phượng Lộc ạ.”
“Tập đoàn Phượng Lộc? Anh tư, ông Chủ tịch Lương định tính kế gì anh, muốn cướp việc kinh doanh của anh nữa sao?” Tiêu Tuấn Vỹ hiểu rõ Hạ Thiên Tường nên đã nhắc nhở Hạ Thiên Tường với thái độ chan chứa biết bao đồng tình.
Khi Hạ Thiên Tường vừa tiếp nhận tập đoàn Hạ Thị, Chủ tịch Lương của tập đoàn Phượng Lộc nhiều lần thọc dao sau lưng anh. Nếu không nhờ lần nào Hạ Thiên Tường cũng chuẩn bị trước thì anh không thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
“Không phải.” Lúc này người xuất hiện trong đầu Hạ Thiên Tường không phải người họ Lương, mà là Tô Nhược Hân.
Xem ra họ Lương chưa chết.
/1174
|