CHƯƠNG 168
Gửi tin nhắn xong, Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm điện thoại, đợi Hạ Thiên Tường trả lời.
Cô vốn nghĩ một người bận rộn như anh phải đợi mấy phút sau mới trả lời tin nhắn, không ngờ Hạ Thiên Tường gần như trả lời ngay lập tức: “Được.”
Vẫn kiệm lời như trước.
Nhưng gần đây anh đã cải thiện nhiều rồi.
Thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn rất dài, nhưng lại khiến cô thấy không quen.
Sau khi hẹn Hạ Thiên Tường cho Mỹ Lan xong, tâm trạng Tô Nhược Hân rất thoải mái.
Sau đó cô chợt nhớ ra mình chưa làm một chuyện rất quan trọng.
Thừa dịp cuối tuần phải hoàn thành mới được.
“Mỹ Lan, chín giờ chúng ta đi mua quần áo, không gặp không về.”
“Ấy, trước chín giờ cậu muốn đi đâu à?”
“Xử lý một chuyện.” Tô Nhược Hân không muốn nói đến chuyện cô biết y thuật, mà cũng không biết tại sao chuyện đó lại không hề bị truyền ra ngoài.
Đúng thế, dù hôm đó cô cứu người ở toà nhà của Tập đoàn Hạ Thị cũng không bị lan tin.
Như thế rất may.
Cô cũng không muốn bị người khác chú ý.
Khiêm tốn làm người vẫn luôn là nguyên tắc của cô.
“Nhớ chín giờ phải đến trung tâm thương mại đấy, nếu không tớ không cần bạn thân là cậu nữa đâu.” Dương Mỹ Lan uy hiếp.
Nếu không đi mua sắm một mình rất nhàm chán, thử quần áo cũng không có ai đánh giá đúng trọng tâm.
“Tới nhớ rồi.” Tô Nhược Hân cười, hẹn giờ với Dương Mỹ Lan xong, cô quyết định sáng mai sẽ đi gặp mẹ của đứa bé được cô cứu lúc ăn thịt nướng ở bãi biển lần trước.
Cô đã đồng ý chữa bệnh cho cô ấy thì phải giữ lời.
Dù cô có mẹ ruột, nhưng trước giờ chưa từng được cảm nhận tình thương của mẹ, cho nên cảm thấy thứ không thể mất đi nhất của một đứa trẻ chính là tình thương của mẹ.
Vì đứa bé kia, cô nhất định phải chữa khỏi bệnh cho người phụ nữ đó.
Cho người phụ nữ đó hy vọng chính là cho đứa bé hy vọng.
Hôm đó cô đã lưu số điện thoại, chỉ là vẫn chưa gọi cho đối phương.
Vì hôm nào cũng rất bận rộn.
Chỉ có cuối tuần mới tranh thủ được chút thời gian thôi.
Vừa mới gọi điện thoại, bên kia đã có người nghe máy: “Cô gái, là cô sao?”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Phải.”
“Trời ạ, tôi cứ tưởng cô đã quên mất tôi rồi, có phải cô muốn chữa bệnh cho tôi rồi không?”
Tô Nhược Hân rất vui vì người phụ nữ có thể tin tưởng cô như thế: “Cảm ơn chị vì đã không xem tôi là trẻ con, không nghĩ tôi là kẻ lừa đảo.”
“Sao có thể, cô cũng không còn nhỏ, cô là người có thể chỉ nhìn thoáng qua đã biết được bệnh của tôi, nữ thần y, cô nhất định phải cứu tôi.”
“Cho tôi địa chỉ, sáng mai tôi đến nhà chị.”
Gửi tin nhắn xong, Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm điện thoại, đợi Hạ Thiên Tường trả lời.
Cô vốn nghĩ một người bận rộn như anh phải đợi mấy phút sau mới trả lời tin nhắn, không ngờ Hạ Thiên Tường gần như trả lời ngay lập tức: “Được.”
Vẫn kiệm lời như trước.
Nhưng gần đây anh đã cải thiện nhiều rồi.
Thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn rất dài, nhưng lại khiến cô thấy không quen.
Sau khi hẹn Hạ Thiên Tường cho Mỹ Lan xong, tâm trạng Tô Nhược Hân rất thoải mái.
Sau đó cô chợt nhớ ra mình chưa làm một chuyện rất quan trọng.
Thừa dịp cuối tuần phải hoàn thành mới được.
“Mỹ Lan, chín giờ chúng ta đi mua quần áo, không gặp không về.”
“Ấy, trước chín giờ cậu muốn đi đâu à?”
“Xử lý một chuyện.” Tô Nhược Hân không muốn nói đến chuyện cô biết y thuật, mà cũng không biết tại sao chuyện đó lại không hề bị truyền ra ngoài.
Đúng thế, dù hôm đó cô cứu người ở toà nhà của Tập đoàn Hạ Thị cũng không bị lan tin.
Như thế rất may.
Cô cũng không muốn bị người khác chú ý.
Khiêm tốn làm người vẫn luôn là nguyên tắc của cô.
“Nhớ chín giờ phải đến trung tâm thương mại đấy, nếu không tớ không cần bạn thân là cậu nữa đâu.” Dương Mỹ Lan uy hiếp.
Nếu không đi mua sắm một mình rất nhàm chán, thử quần áo cũng không có ai đánh giá đúng trọng tâm.
“Tới nhớ rồi.” Tô Nhược Hân cười, hẹn giờ với Dương Mỹ Lan xong, cô quyết định sáng mai sẽ đi gặp mẹ của đứa bé được cô cứu lúc ăn thịt nướng ở bãi biển lần trước.
Cô đã đồng ý chữa bệnh cho cô ấy thì phải giữ lời.
Dù cô có mẹ ruột, nhưng trước giờ chưa từng được cảm nhận tình thương của mẹ, cho nên cảm thấy thứ không thể mất đi nhất của một đứa trẻ chính là tình thương của mẹ.
Vì đứa bé kia, cô nhất định phải chữa khỏi bệnh cho người phụ nữ đó.
Cho người phụ nữ đó hy vọng chính là cho đứa bé hy vọng.
Hôm đó cô đã lưu số điện thoại, chỉ là vẫn chưa gọi cho đối phương.
Vì hôm nào cũng rất bận rộn.
Chỉ có cuối tuần mới tranh thủ được chút thời gian thôi.
Vừa mới gọi điện thoại, bên kia đã có người nghe máy: “Cô gái, là cô sao?”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Phải.”
“Trời ạ, tôi cứ tưởng cô đã quên mất tôi rồi, có phải cô muốn chữa bệnh cho tôi rồi không?”
Tô Nhược Hân rất vui vì người phụ nữ có thể tin tưởng cô như thế: “Cảm ơn chị vì đã không xem tôi là trẻ con, không nghĩ tôi là kẻ lừa đảo.”
“Sao có thể, cô cũng không còn nhỏ, cô là người có thể chỉ nhìn thoáng qua đã biết được bệnh của tôi, nữ thần y, cô nhất định phải cứu tôi.”
“Cho tôi địa chỉ, sáng mai tôi đến nhà chị.”
/1174
|