CHƯƠNG 163
Vì thế, sau đó bọn họ còn đặc biệt mua một mảnh đất làm nông trường, chỉ để cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho cả nhà.
Tô Nhược Hân liếc Hạ Thiên Tường, không quan tâm đến anh.
Cô ở cùng anh có thể hưởng thụ chút cảm giác nữ vương, chứ xa anh rồi, đừng nói là đồ uống hữu cơ, dù là nước đóng chai bình thường cô cũng không có tiền mua, luôn lấy một bình nước cho mình từ máy uống nước để tiết kiệm tiền.
Người có tiền mãi mãi không thể hiểu được thế giới của người không có tiền.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, lại đến giờ ăn, sau đó Tô Nhược Hân sẽ trở về trường để tham gia lớp tự học buổi tối.
“Nhược Hân, vẫn muốn ăn ở Trần Ký sao?” Hạ Thiên Tường tan làm sớm, quyết định cùng ăn cơm với Tô Nhược Hân lần đầu đến Tập đoàn Hạ Thị để đi làm với anh.
“Bây giờ đi ăn được sao?” Tô Nhược Hân phồng má, trong mắt là nỗi khát vọng không thể giấu đi, cô thật sự rất muốn ăn ở Trần Ký.
“Được chứ.” Hạ Thiên Tường giơ tay xoa đầu cô nhóc, sau đó mới chạy xe về hướng trường trung học Khải Mỹ.
Tô Nhược Hân nhìn đồng hồ: “Lát nữa đến nơi phải ăn nhanh một chút, nếu không tôi không kịp giờ tự học buổi tối, Hạ Thiên Tường, hay tôi đi ăn một mình, anh vẫn nên về nhà ăn cơm đi.” Theo cô thấy, vệ sinh ở nơi đó đã có thể xem là tốt rồi, nhưng đối với người quen sống trong nhung lụa như Hạ Thiên Tường thì vệ sinh nơi đó thật sự chẳng ra làm sao.
Hoàn toàn không có tư cách so sánh với phòng ăn và phòng bếp của nhà họ Hạ.
“Ăn cùng nhau.”
“Không được.” Tô Nhược Hân phản đối.
“Tại sao?” Hạ Thiên Tường lần đầu tiên nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt lạnh lùng, rất không thích cô từ chối anh như thế.
Từ chối vô cùng quyết liệt.
Chuyện những cô gái muốn cũng không được mà cô lại luôn từ chối.
Anh chợt nhớ ra chuyện Tô Nhược Hân nói anh không lãng mạn.
Xem ra có thời gian rảnh anh phải tìm hiểu xem ở bên cạnh con gái cái gì mới là lãng mạn.
“Nếu anh đi ăn cùng tôi, có lẽ không cần đến ngày mai, chỉ trước giờ tự học tối nay, tôi đã trở thành nhân vật chính trong lời bàn tán của trường trung học Khải Mỹ, hơn nữa tất cả đều là vì anh ăn cơm với tôi.”
“Sẽ không đâu.”
Nhìn thấy nét mặt không tin tưởng của cô gái, Hạ Thiên Tường lại nói thêm một câu: “Tôi đảm bảo, được chứ?”
“Vậy nếu đảm bảo cũng vô dụng thì sao?”
“Em muốn trừng phạt thế nào cũng được.”
Nghe thấy vậy, Tô Nhược Hân chỉ tay: “Đây là anh nói đấy nhé, nếu lời đảm bảo của anh không có hiệu quả, anh phải đồng ý với tôi một chuyện.”
“Được thôi.”
Vì thế, sau đó bọn họ còn đặc biệt mua một mảnh đất làm nông trường, chỉ để cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho cả nhà.
Tô Nhược Hân liếc Hạ Thiên Tường, không quan tâm đến anh.
Cô ở cùng anh có thể hưởng thụ chút cảm giác nữ vương, chứ xa anh rồi, đừng nói là đồ uống hữu cơ, dù là nước đóng chai bình thường cô cũng không có tiền mua, luôn lấy một bình nước cho mình từ máy uống nước để tiết kiệm tiền.
Người có tiền mãi mãi không thể hiểu được thế giới của người không có tiền.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, lại đến giờ ăn, sau đó Tô Nhược Hân sẽ trở về trường để tham gia lớp tự học buổi tối.
“Nhược Hân, vẫn muốn ăn ở Trần Ký sao?” Hạ Thiên Tường tan làm sớm, quyết định cùng ăn cơm với Tô Nhược Hân lần đầu đến Tập đoàn Hạ Thị để đi làm với anh.
“Bây giờ đi ăn được sao?” Tô Nhược Hân phồng má, trong mắt là nỗi khát vọng không thể giấu đi, cô thật sự rất muốn ăn ở Trần Ký.
“Được chứ.” Hạ Thiên Tường giơ tay xoa đầu cô nhóc, sau đó mới chạy xe về hướng trường trung học Khải Mỹ.
Tô Nhược Hân nhìn đồng hồ: “Lát nữa đến nơi phải ăn nhanh một chút, nếu không tôi không kịp giờ tự học buổi tối, Hạ Thiên Tường, hay tôi đi ăn một mình, anh vẫn nên về nhà ăn cơm đi.” Theo cô thấy, vệ sinh ở nơi đó đã có thể xem là tốt rồi, nhưng đối với người quen sống trong nhung lụa như Hạ Thiên Tường thì vệ sinh nơi đó thật sự chẳng ra làm sao.
Hoàn toàn không có tư cách so sánh với phòng ăn và phòng bếp của nhà họ Hạ.
“Ăn cùng nhau.”
“Không được.” Tô Nhược Hân phản đối.
“Tại sao?” Hạ Thiên Tường lần đầu tiên nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt lạnh lùng, rất không thích cô từ chối anh như thế.
Từ chối vô cùng quyết liệt.
Chuyện những cô gái muốn cũng không được mà cô lại luôn từ chối.
Anh chợt nhớ ra chuyện Tô Nhược Hân nói anh không lãng mạn.
Xem ra có thời gian rảnh anh phải tìm hiểu xem ở bên cạnh con gái cái gì mới là lãng mạn.
“Nếu anh đi ăn cùng tôi, có lẽ không cần đến ngày mai, chỉ trước giờ tự học tối nay, tôi đã trở thành nhân vật chính trong lời bàn tán của trường trung học Khải Mỹ, hơn nữa tất cả đều là vì anh ăn cơm với tôi.”
“Sẽ không đâu.”
Nhìn thấy nét mặt không tin tưởng của cô gái, Hạ Thiên Tường lại nói thêm một câu: “Tôi đảm bảo, được chứ?”
“Vậy nếu đảm bảo cũng vô dụng thì sao?”
“Em muốn trừng phạt thế nào cũng được.”
Nghe thấy vậy, Tô Nhược Hân chỉ tay: “Đây là anh nói đấy nhé, nếu lời đảm bảo của anh không có hiệu quả, anh phải đồng ý với tôi một chuyện.”
“Được thôi.”
/1174
|