CHƯƠNG 153
Cô đang định đi vào, một chiếc Maserati màu đỏ dừng ở bên cạnh, đồng thời, một cô gái mặc toàn hàng hiệu hợp mốt vô cùng quyến rũ xuống xe, còn đi về phía cao ốc nhanh hơn cả cô.
Giày cao gót của cô gái vang lên tiếng lộc cộc ở phía trước, so với giày đế bằng không có tiếng động của cô ở phía sau, tạo thành sự chênh lệch cực kỳ rõ ràng
Một người quyến rũ, một người trong sáng.
Ừm, nói là trong sáng cho lọt tai thôi, chứ cô chỉ là một cô nhóc còn chưa đủ lớn đâu.
Nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Tô Nhược Hân bước vào đại sảnh cao ốc.
“Cô Tống, mời vào.” Bảo vệ ở cửa vừa nhìn thấy Tống Tử Hàm đã dứt khoát cho qua.
Bởi vì bên chỗ lễ tân đã có lời từ sớm, Tổng giám đốc Hạ nói rồi, khoảng bốn giờ chiều có cô gái nào đến, nhất định phải cho qua.
Từ lễ tân đến bảo vệ, ai ai cũng biết.
Cho dù là bề ngoài hay gia thế, Tống Tử Hàm đều xứng với Hạ Thiên Tường, là người phụ nữ xứng với cậu Hạ nhất trong lời bàn tán của nhân viên Hạ Thị.
Nhưng, Tống Tử Hàm vừa đi vào, phía sau lại có một người đi vào.
Cô gái mặc đồng phục của Trường trung học Khải Mỹ, bảo vệ liếc một cái là có thể nhận ra.
Bởi vì Trường trung học Khải Mỹ coi như là trường chuyên cấp ba của thành phố T.
Một học sinh đến công ty, lại còn mặc đồng phục, nhìn thế nào cũng thấy không hợp: “Xin lỗi, nơi này là nơi làm việc của công ty, không phải trường học, mời trở về.”
“Tôi muốn gặp Hạ Thiên Tường, tôi đã hẹn với anh ấy rồi.” Tô Nhược Hân không kiêu ngạo không tự ti, nói.
Nếu như không phải Tô Chí Khiêm nhờ, và cô cũng đang có rất nhiều nghi ngờ, bây giờ cô không đi vào tập đoàn Hạ Thị, không gặp Hạ Thiên Tường cũng không sao.
Trở về trường học học tập còn tốt hơn.
Đầu tiên bảo vệ còn không để ý đến Tô Nhược Hân, nhưng nghe thấy cô gọi thẳng tên Hạ Thiên Tường, nhất thời nghiêm túc nhìn Tô Nhược Hân.
Tổng giám đốc Hạ chỉ nói là một cô gái, cũng không nói là cô gái nào.
Tuy cô gái rất nhỏ nhưng trông rất trong sáng, là kiểu càng nhìn càng thấy xinh, vì thế chỉ chần chừ giây lát, anh ta đã đồng ý: “Đăng ký đã rồi cô có thể đi vào.”
“Tô Nhược Hân.” Tô Nhược Hân đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.
“Mời cô Tô vào.” Bảo vệ đăng ký tên và số điện thoại của Tô Nhược Hân xong thì cho cô vào.
Tô Nhược Hân bước vào sảnh của toà nhà.
Cô lập tức kinh ngạc.
Từ sau khi bị ép kết hôn với Hạ Thiên Tường, cô đã lên mạng tìm kiếm mọi thứ về anh và tập đoàn Hạ Thị. Cô biết Hạ Thiên Tường là người giàu nhất nước Z, cũng biết biệt thự nhà họ Hạ rất giàu có, nhưng vẫn không ngờ một toà nhà của tập đoàn Hạ Thị thôi cũng giàu có đến mức độ này.
Sàn nhà bằng đá cẩm thạch sáng tới mức có thể soi gương, có hoa văn mà cô chưa thấy bao giừ, thoạt nhìn là hoa văn tự nhiên.
Sảnh cao chừng sáu tầng lầu, đèn chùm pha lê rủ xuống từ trần nhà, ánh sáng xanh nhạt chiếu sáng mọi ngóc ngánh xinh đẹp của toàn bộ đại sảnh.
Cô đang định đi vào, một chiếc Maserati màu đỏ dừng ở bên cạnh, đồng thời, một cô gái mặc toàn hàng hiệu hợp mốt vô cùng quyến rũ xuống xe, còn đi về phía cao ốc nhanh hơn cả cô.
Giày cao gót của cô gái vang lên tiếng lộc cộc ở phía trước, so với giày đế bằng không có tiếng động của cô ở phía sau, tạo thành sự chênh lệch cực kỳ rõ ràng
Một người quyến rũ, một người trong sáng.
Ừm, nói là trong sáng cho lọt tai thôi, chứ cô chỉ là một cô nhóc còn chưa đủ lớn đâu.
Nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Tô Nhược Hân bước vào đại sảnh cao ốc.
“Cô Tống, mời vào.” Bảo vệ ở cửa vừa nhìn thấy Tống Tử Hàm đã dứt khoát cho qua.
Bởi vì bên chỗ lễ tân đã có lời từ sớm, Tổng giám đốc Hạ nói rồi, khoảng bốn giờ chiều có cô gái nào đến, nhất định phải cho qua.
Từ lễ tân đến bảo vệ, ai ai cũng biết.
Cho dù là bề ngoài hay gia thế, Tống Tử Hàm đều xứng với Hạ Thiên Tường, là người phụ nữ xứng với cậu Hạ nhất trong lời bàn tán của nhân viên Hạ Thị.
Nhưng, Tống Tử Hàm vừa đi vào, phía sau lại có một người đi vào.
Cô gái mặc đồng phục của Trường trung học Khải Mỹ, bảo vệ liếc một cái là có thể nhận ra.
Bởi vì Trường trung học Khải Mỹ coi như là trường chuyên cấp ba của thành phố T.
Một học sinh đến công ty, lại còn mặc đồng phục, nhìn thế nào cũng thấy không hợp: “Xin lỗi, nơi này là nơi làm việc của công ty, không phải trường học, mời trở về.”
“Tôi muốn gặp Hạ Thiên Tường, tôi đã hẹn với anh ấy rồi.” Tô Nhược Hân không kiêu ngạo không tự ti, nói.
Nếu như không phải Tô Chí Khiêm nhờ, và cô cũng đang có rất nhiều nghi ngờ, bây giờ cô không đi vào tập đoàn Hạ Thị, không gặp Hạ Thiên Tường cũng không sao.
Trở về trường học học tập còn tốt hơn.
Đầu tiên bảo vệ còn không để ý đến Tô Nhược Hân, nhưng nghe thấy cô gọi thẳng tên Hạ Thiên Tường, nhất thời nghiêm túc nhìn Tô Nhược Hân.
Tổng giám đốc Hạ chỉ nói là một cô gái, cũng không nói là cô gái nào.
Tuy cô gái rất nhỏ nhưng trông rất trong sáng, là kiểu càng nhìn càng thấy xinh, vì thế chỉ chần chừ giây lát, anh ta đã đồng ý: “Đăng ký đã rồi cô có thể đi vào.”
“Tô Nhược Hân.” Tô Nhược Hân đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.
“Mời cô Tô vào.” Bảo vệ đăng ký tên và số điện thoại của Tô Nhược Hân xong thì cho cô vào.
Tô Nhược Hân bước vào sảnh của toà nhà.
Cô lập tức kinh ngạc.
Từ sau khi bị ép kết hôn với Hạ Thiên Tường, cô đã lên mạng tìm kiếm mọi thứ về anh và tập đoàn Hạ Thị. Cô biết Hạ Thiên Tường là người giàu nhất nước Z, cũng biết biệt thự nhà họ Hạ rất giàu có, nhưng vẫn không ngờ một toà nhà của tập đoàn Hạ Thị thôi cũng giàu có đến mức độ này.
Sàn nhà bằng đá cẩm thạch sáng tới mức có thể soi gương, có hoa văn mà cô chưa thấy bao giừ, thoạt nhìn là hoa văn tự nhiên.
Sảnh cao chừng sáu tầng lầu, đèn chùm pha lê rủ xuống từ trần nhà, ánh sáng xanh nhạt chiếu sáng mọi ngóc ngánh xinh đẹp của toàn bộ đại sảnh.
/1174
|