“Vâng.” Tô Nhược Hân ngượng ngùng đáp, nếu không cô cảm thấy mọi người đều muốn lườm cô cháy mặt.
Cô thật sự không quen nổi.
“Xuân Phong, còn không mau cảm ơn người ta, đừng có làm mặt lạnh nữa.” Ông cụ trừng mắt nhìn chàng trai rồi quát.
Xuân Phong gật đầu, lập tức cung kính nói: “Cô Tô, cám ơn cô đã cứu sống ba tôi. Có thể phiền cô giúp ông ấy chữa bệnh được không?”
Lúc này Tô Nhược Hân mới hài lòng: “Chúng tôi phải đi “Tình Đạt”, không thì chờ chúng tôi đến đó làm xong chuyện rồi sẽ tới khám chữa cho ông cụ sau.
Cô nghĩ ra một phương thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ, nhưng cô không chắc ở đây có dược liệu trong phương thuốc đó hay không, cô không muốn tự mình kê đơn rồi đối phương tới hiệu thuốc để bốc thuốc, lại được báo là thuốc này không có thuốc kia không có, thế thì cả đơn thuốc.
của cô đều uổng công kê.
Vậy nên, cô nghĩ nên đến nơi cần đến trước, chỗ đó lớn, sau đó đến hiệu thuốc để xác nhận xem có thuốc hay không, sau đó mới kê đơn, thế là hợp lý.
Ngược lại, nếu kê đơn mà không có thuốc, thì tương đương với không hề kê đơn.
“Tới “Tình Đạt” rồi thì cô có thể cho tôi đơn thuốc để chữa bệnh cho ba tôi không?” Xuân Phong hỏi.
“Được, tôi nói được thì làm được.”
“Được, vậy bây giờ đi luôn, có chúng tôi ở đây, nhất định sẽ đến trước khi trời tối.”
Chị Vũ nhìn thời gian, giờ đã là buổi chiều, đường còn hơn một trăm cây số nữa: “Trời tối tối không đi được nữa đâu.”
Vừa lên xe, Tô Nhược Hân hô lên với chị Vũ đang ngồi trong xe sau: “Nào, chỗ này là hướng Tây, mặt trời lặn muộn, sớm nhất cũng chưa đến chín giờ mới tối: Lúc này chị Vũ mới hiểu Xuân Phong không hề nói bừa, xem ra bọn họ nhất định phải đến nơi trước khi trời tối.
Tám người nhanh chóng lên xe.
Bên kia, hơn chục chiếc xe máy đã lại có người ngồi lên, rú ga ầm ï, rất đồng đều.
“Đi thôi.” Người đàn ông cầm đầu hô lên.
“Chờ chút.” Kết quả, lần này lại là Tô Nhược Hân hô dừng.
“Có chuyện gì thế cô Tô?” Xuân Phong cung kính tiến lên, vốn anh ta đã phục sát đất y thuật của Tô Nhược Hân, vậy mà cô có thể cứu được một người sắp chết tỉnh lại.
May mà lúc trước có bác sĩ Tô không từ bỏ, nói có thể chữa khỏi bệnh nên anh ta đã để cô thử, nếu không, chắc cha già đã tắt thở trên đường trước khi đến bác sĩ.
“Sắp tới đèo rồi, ở đó gió lớn và lạnh lắm. Lên xe đi bác trai, trong xe ấm hơn.” Tô Nhược Hân liếc nhìn ông cụ ngồi giữa hai người đàn ông trên xe máy, sắc mặt ông vẫn còn tái, dù quấn khăn vải cho người đi xe máy nhưng gió vẫn thổi xuyên khăn vào mặt.
Người bình thường thì không sao nhưng với người tim có vấn đề như ông cụ, nếu đi xe máy đến tận “Tình Đạt”, có lẽ ông cụ sẽ lại ngất lần hai.
“Cô muốn ba tôi đi xe của cô à?” Nghe thấy đề nghị của Tô Nhược Hân, hai mắt Xuân Phong sáng lên, thật ra đây là mục đích anh ta dừng xe khi trước.
“Ừm, vậy đi xe của Hạ Tứ đi” Tô Nhược Hân chỉ về phía chiếc xe phía sau.
Không phải xe này của cô không chào đón ông cụ, mà là Hạ Thiên Hương bị bệnh, trên đường đi nếu Hạ Thiên Hương phát bệnh, dọa ông cụ sợ thì sẽ không hay lắm.
Cô thật sự không quen nổi.
“Xuân Phong, còn không mau cảm ơn người ta, đừng có làm mặt lạnh nữa.” Ông cụ trừng mắt nhìn chàng trai rồi quát.
Xuân Phong gật đầu, lập tức cung kính nói: “Cô Tô, cám ơn cô đã cứu sống ba tôi. Có thể phiền cô giúp ông ấy chữa bệnh được không?”
Lúc này Tô Nhược Hân mới hài lòng: “Chúng tôi phải đi “Tình Đạt”, không thì chờ chúng tôi đến đó làm xong chuyện rồi sẽ tới khám chữa cho ông cụ sau.
Cô nghĩ ra một phương thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ, nhưng cô không chắc ở đây có dược liệu trong phương thuốc đó hay không, cô không muốn tự mình kê đơn rồi đối phương tới hiệu thuốc để bốc thuốc, lại được báo là thuốc này không có thuốc kia không có, thế thì cả đơn thuốc.
của cô đều uổng công kê.
Vậy nên, cô nghĩ nên đến nơi cần đến trước, chỗ đó lớn, sau đó đến hiệu thuốc để xác nhận xem có thuốc hay không, sau đó mới kê đơn, thế là hợp lý.
Ngược lại, nếu kê đơn mà không có thuốc, thì tương đương với không hề kê đơn.
“Tới “Tình Đạt” rồi thì cô có thể cho tôi đơn thuốc để chữa bệnh cho ba tôi không?” Xuân Phong hỏi.
“Được, tôi nói được thì làm được.”
“Được, vậy bây giờ đi luôn, có chúng tôi ở đây, nhất định sẽ đến trước khi trời tối.”
Chị Vũ nhìn thời gian, giờ đã là buổi chiều, đường còn hơn một trăm cây số nữa: “Trời tối tối không đi được nữa đâu.”
Vừa lên xe, Tô Nhược Hân hô lên với chị Vũ đang ngồi trong xe sau: “Nào, chỗ này là hướng Tây, mặt trời lặn muộn, sớm nhất cũng chưa đến chín giờ mới tối: Lúc này chị Vũ mới hiểu Xuân Phong không hề nói bừa, xem ra bọn họ nhất định phải đến nơi trước khi trời tối.
Tám người nhanh chóng lên xe.
Bên kia, hơn chục chiếc xe máy đã lại có người ngồi lên, rú ga ầm ï, rất đồng đều.
“Đi thôi.” Người đàn ông cầm đầu hô lên.
“Chờ chút.” Kết quả, lần này lại là Tô Nhược Hân hô dừng.
“Có chuyện gì thế cô Tô?” Xuân Phong cung kính tiến lên, vốn anh ta đã phục sát đất y thuật của Tô Nhược Hân, vậy mà cô có thể cứu được một người sắp chết tỉnh lại.
May mà lúc trước có bác sĩ Tô không từ bỏ, nói có thể chữa khỏi bệnh nên anh ta đã để cô thử, nếu không, chắc cha già đã tắt thở trên đường trước khi đến bác sĩ.
“Sắp tới đèo rồi, ở đó gió lớn và lạnh lắm. Lên xe đi bác trai, trong xe ấm hơn.” Tô Nhược Hân liếc nhìn ông cụ ngồi giữa hai người đàn ông trên xe máy, sắc mặt ông vẫn còn tái, dù quấn khăn vải cho người đi xe máy nhưng gió vẫn thổi xuyên khăn vào mặt.
Người bình thường thì không sao nhưng với người tim có vấn đề như ông cụ, nếu đi xe máy đến tận “Tình Đạt”, có lẽ ông cụ sẽ lại ngất lần hai.
“Cô muốn ba tôi đi xe của cô à?” Nghe thấy đề nghị của Tô Nhược Hân, hai mắt Xuân Phong sáng lên, thật ra đây là mục đích anh ta dừng xe khi trước.
“Ừm, vậy đi xe của Hạ Tứ đi” Tô Nhược Hân chỉ về phía chiếc xe phía sau.
Không phải xe này của cô không chào đón ông cụ, mà là Hạ Thiên Hương bị bệnh, trên đường đi nếu Hạ Thiên Hương phát bệnh, dọa ông cụ sợ thì sẽ không hay lắm.
/1174
|