Nếu không, ông ta cảm thấy bản thân chưa bị Hạ Thiên Tường tàn nhẫn như hổ sói cắn chết thì đã bị Tô Nhược Hân châm kim rồi đau đớn tới chết trước rồi.
Chỉ cần toàn bộ những cây kim kia đâm xuống thì nhất định ông ta sẽ có kết cục thê thảm, sống không bằng chết.
Bây giờ ông ta đã đau tới mức chết đi sống lại, nếu hơn mười cây kim tiếp tục đâm vào thì chắc chắn ông ta sẽ không muốn sống nữa.
“Nói đi! Tốt nhất ông đừng nói dối, nếu không thì hậu quả sẽ càng thảm hại hơn đấy.” Khi đối phó với kẻ thù, Tô Nhược Hân không hề nương tay, bởi vì nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình.
Hạ Thiên Hương chính là vết xe đổ để cô lấy đó làm bài học.
Liêu Diên nhắm mắt lại như thể đã hạ quyết tâm.
Ngay sau đó, ông ta mở mắt ra và nói: “Là Lục Diễm Chi. Bà ấy đã cởi quần áo của Hạ Thiên Hương và đưa người tới trước mặt tôi. Ngoài ra, cũng chính bà ấy đã tự tay tiêm thuốc cho Hạ Thiên Hương.”
Âm thanh “bịch” vang lên. Di động trong tay Hạ Thiên Tường rơi xuống đất. Chắc chắn Lục Diễm Chi chưa từng nói về những chuyện này. Thảo nào Hạ Thiên Hương lại phát điên thành dáng vẻ như thế.
Cảm giác bị chính mẹ đẻ của mình làm nhục nhất định còn kinh khủng hơn địa ngục trần gian.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể” Người †a nói rằng hổ dữ không nỡ ăn thịt con, Hạ Thiên Tường không tin Lục Diễm Chỉ lại hãm hại Hạ Thiên Hương như vậy.
Chuyện đó còn diễn ra trong biệt thự riêng của họ.
Ngay trong phòng của Hạ Thiên Hương.
Tiếc là khi đó anh đang bận đối phó với Mai Diễm Tinh nên không về nhà.
Ngay trước khi anh về nhà, Lục Diễm Chỉ và Liêu Diên đã làm ra loại chuyện tàn nhãn kia, có thể nói là bọn họ còn không bằng con vật.
Không, không, không. Chắc chắn Lục Diễm Chi sẽ không đối xử với Hạ Thiên Hương như vậy, bởi Thiên Hương chính là con gái ruột của bà ta.
Hạ Thiên Tường không cách nào tin được.
“Bà ấy hít thuốc nên đã mất tự chủ.”
Liêu Diên vừa nói xong câu này thì sắc mặt Hạ Thiên Tường đã u ám như thể mặt nước đang cuộn trào và cơn giông trước lúc bão tố: “Việc này cũng do ông đã khiến bà ấy bị nghiện, đúng không?”
Một người mẹ từng giữ mình trong sạch đến vậy, thế mà lại đi tới bước đường này. Hạ Thiên Tường cảm thấy cả thế giới như đang phát điên khiến anh không thể hiểu rõ và cũng không thể chịu đựng được.
Thậm chí, anh còn không biết từ nay về sau phải đối mặt với Lục Diễm Chỉ thế nào. Đó chính là mẹ của anh.
Mẹ ruột của anh.
“Ơ kìa, không ai ép buộc bà ấy cả. Đó là do bà ấy tự nguyện vì yêu thích cảm giác như vậy. Con người sống trên đời nên biết tận hưởng lạc thú trước mắt mà”
Tô Nhược Hân đã hỏi và nghe xong.
Chỉ là người đàn ông bên cạnh đã rời đi trước cô.
Hạ Thiên Tường không thể nghe thêm bất cứ điều gì về Lục Diễm Chi nữa.
Tô Nhược Hân vội vàng đi theo: “Hạ Thiên Tường!
Chúng ta không thể để bà ta gặp lại Thiên Hương.”
E là Hạ Thiên Hương gặp Lục Diễm Chỉ thêm một lần thì bệnh tình cũng sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Gặp càng nhiều lần thì càng thêm tồi tệ.
Chỉ cần toàn bộ những cây kim kia đâm xuống thì nhất định ông ta sẽ có kết cục thê thảm, sống không bằng chết.
Bây giờ ông ta đã đau tới mức chết đi sống lại, nếu hơn mười cây kim tiếp tục đâm vào thì chắc chắn ông ta sẽ không muốn sống nữa.
“Nói đi! Tốt nhất ông đừng nói dối, nếu không thì hậu quả sẽ càng thảm hại hơn đấy.” Khi đối phó với kẻ thù, Tô Nhược Hân không hề nương tay, bởi vì nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình.
Hạ Thiên Hương chính là vết xe đổ để cô lấy đó làm bài học.
Liêu Diên nhắm mắt lại như thể đã hạ quyết tâm.
Ngay sau đó, ông ta mở mắt ra và nói: “Là Lục Diễm Chi. Bà ấy đã cởi quần áo của Hạ Thiên Hương và đưa người tới trước mặt tôi. Ngoài ra, cũng chính bà ấy đã tự tay tiêm thuốc cho Hạ Thiên Hương.”
Âm thanh “bịch” vang lên. Di động trong tay Hạ Thiên Tường rơi xuống đất. Chắc chắn Lục Diễm Chi chưa từng nói về những chuyện này. Thảo nào Hạ Thiên Hương lại phát điên thành dáng vẻ như thế.
Cảm giác bị chính mẹ đẻ của mình làm nhục nhất định còn kinh khủng hơn địa ngục trần gian.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể” Người †a nói rằng hổ dữ không nỡ ăn thịt con, Hạ Thiên Tường không tin Lục Diễm Chỉ lại hãm hại Hạ Thiên Hương như vậy.
Chuyện đó còn diễn ra trong biệt thự riêng của họ.
Ngay trong phòng của Hạ Thiên Hương.
Tiếc là khi đó anh đang bận đối phó với Mai Diễm Tinh nên không về nhà.
Ngay trước khi anh về nhà, Lục Diễm Chỉ và Liêu Diên đã làm ra loại chuyện tàn nhãn kia, có thể nói là bọn họ còn không bằng con vật.
Không, không, không. Chắc chắn Lục Diễm Chi sẽ không đối xử với Hạ Thiên Hương như vậy, bởi Thiên Hương chính là con gái ruột của bà ta.
Hạ Thiên Tường không cách nào tin được.
“Bà ấy hít thuốc nên đã mất tự chủ.”
Liêu Diên vừa nói xong câu này thì sắc mặt Hạ Thiên Tường đã u ám như thể mặt nước đang cuộn trào và cơn giông trước lúc bão tố: “Việc này cũng do ông đã khiến bà ấy bị nghiện, đúng không?”
Một người mẹ từng giữ mình trong sạch đến vậy, thế mà lại đi tới bước đường này. Hạ Thiên Tường cảm thấy cả thế giới như đang phát điên khiến anh không thể hiểu rõ và cũng không thể chịu đựng được.
Thậm chí, anh còn không biết từ nay về sau phải đối mặt với Lục Diễm Chỉ thế nào. Đó chính là mẹ của anh.
Mẹ ruột của anh.
“Ơ kìa, không ai ép buộc bà ấy cả. Đó là do bà ấy tự nguyện vì yêu thích cảm giác như vậy. Con người sống trên đời nên biết tận hưởng lạc thú trước mắt mà”
Tô Nhược Hân đã hỏi và nghe xong.
Chỉ là người đàn ông bên cạnh đã rời đi trước cô.
Hạ Thiên Tường không thể nghe thêm bất cứ điều gì về Lục Diễm Chi nữa.
Tô Nhược Hân vội vàng đi theo: “Hạ Thiên Tường!
Chúng ta không thể để bà ta gặp lại Thiên Hương.”
E là Hạ Thiên Hương gặp Lục Diễm Chỉ thêm một lần thì bệnh tình cũng sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Gặp càng nhiều lần thì càng thêm tồi tệ.
/1174
|