Chắc chắn trong chiếc xe đó sẽ có thiết bị an toàn do Hạ Thiên Tường lắp đặt, nhưng không phải để giám sát mọi thứ của cô, mà là giám sát an toàn phía trước và sau xe của cô.
Cho nên, mỗi lần cô gặp nguy hiểm khi lái xe, anh đều biết cả.
Nhưng dù biết, sự thật là anh vẫn không đến.
“Nhà họ Hạ có chuyện rồi.” Trần Sang thấp giọng nói.
“Anna và Hạ Sâm?” Tô Nhược Hân đoán ngay.
“Hạ Sâm đi thăm Hạ Thiên Hương.”
Giọng nói của Trần Sang rất bình tính nhưng trái tim của Tô Nhược Hân đã không thể bình tĩnh được nữa.
Cuối cùng lúc này cô cũng hiểu rằng cái kết của những trận chiến giữa nhà giàu chắc chắn là anh chết tôi sống.
Có là sống hay chết thì Anna cũng quyết được ăn cả ngã về không.
Chỉ lần này, cuối cùng khúc mắc giữa Hạ Sâm và Anna cũng được giải quyết đúng không?
Một người đàn ông gần năm mươi tuổi, sắp đến tuổi trung niên rồi.
Tô Nhược Hân phục Hạ Sâm thực sự.
Cho dù là ở tuổi trung niên, ông ta vẫn có thể quyến rũ hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, họ như thiêu thân lao đầu vào lửa vì ông ta.
Ngay cả một người phụ nữ như Lục Diễm Chi, trông kiêu hãnh và cao quý như vậy mà cũng… mà cũng…
Nên là, Hạ Thiên Tường thực sự không có thời gian.
Bởi vậy, vì sự an toàn của cô, lần đầu tiên hai người đàn ông hợp tác với nhau.
Bởi vì, không ai hiểu rõ Anna hơn Trần Sang.
“Vậy nên cô không cần cảm ơn tôi.” Trần Sang nở nụ cười ấm áp.
Do đó người cô cần cảm ơn phải là Hạ Thiên Tường.
Không ngờ Trần Sang lại thẳng thắn như vậy: “Nhưng nếu như cô không đồng ý, thì lúc này tôi không vùi thây trong biển lửa thì cũng chết trong tai nạn xe cộ.” Hai chuyện này, nghe ra thì đều chết rất thảm, khiến cô rùng mình.
Mắt Trần Sang đỏ lên: “Nhược Hân, giao cô cho anh ta thì tôi yên tâm rồi, ngày mai trên chuyến bay.
cùng một thời gian, chúng ta đồng thời rời khỏi thành phố T”“
Không phải anh ta không muốn ở lại, mà là anh ta phát hiện dù nhàn nhã ở lại đây, anh ta cũng không thể chăm sóc Tô Nhược Hân tốt hơn một người bận rộn như Hạ Thiên Tường.
“Anh… anh phải đi à?” Mặc dù Tô Nhược Hân chỉ ước gì Trần Sang mau chóng rời khỏi Thành phố T nhưng cũng không thể biểu lộ quá rõ ràng.
Dù sao thì lần trước cô đến phòng khám, người động tay với cô chính là Trần Sang.
“Ừm, chỉ là, video mỗi tối đã nói cô đừng quên, bệnh tình của tôi có tốt lên hay không đều nằm trong tay cô đấy. Tô Nhược Hân, cô hiểu mà.” Nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt Trần Sang kiên định mà ấm áp.
Sở dĩ Hạ Thiên Tường đưa máy bay trực thăng đến đón anh ta trước là vì Hạ Thiên Tường đã lo chuyện xảy ra tối nay từ lâu.
Cuối cùng, may mà Hạ Thiên Tường đã đề phòng chu đáo, đã đoán được trước, nếu không lúc này hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.
“Được.” Tô Nhược Hân hiểu r Anh cứ tiếp tục như thế hai tháng là ổn rồi, lúc đó anh có thể thử xem” Tô Nhược Hân nói đến đây, khuôn mặt nhỏ không tự chủ đỏ lên.
Cho nên, mỗi lần cô gặp nguy hiểm khi lái xe, anh đều biết cả.
Nhưng dù biết, sự thật là anh vẫn không đến.
“Nhà họ Hạ có chuyện rồi.” Trần Sang thấp giọng nói.
“Anna và Hạ Sâm?” Tô Nhược Hân đoán ngay.
“Hạ Sâm đi thăm Hạ Thiên Hương.”
Giọng nói của Trần Sang rất bình tính nhưng trái tim của Tô Nhược Hân đã không thể bình tĩnh được nữa.
Cuối cùng lúc này cô cũng hiểu rằng cái kết của những trận chiến giữa nhà giàu chắc chắn là anh chết tôi sống.
Có là sống hay chết thì Anna cũng quyết được ăn cả ngã về không.
Chỉ lần này, cuối cùng khúc mắc giữa Hạ Sâm và Anna cũng được giải quyết đúng không?
Một người đàn ông gần năm mươi tuổi, sắp đến tuổi trung niên rồi.
Tô Nhược Hân phục Hạ Sâm thực sự.
Cho dù là ở tuổi trung niên, ông ta vẫn có thể quyến rũ hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, họ như thiêu thân lao đầu vào lửa vì ông ta.
Ngay cả một người phụ nữ như Lục Diễm Chi, trông kiêu hãnh và cao quý như vậy mà cũng… mà cũng…
Nên là, Hạ Thiên Tường thực sự không có thời gian.
Bởi vậy, vì sự an toàn của cô, lần đầu tiên hai người đàn ông hợp tác với nhau.
Bởi vì, không ai hiểu rõ Anna hơn Trần Sang.
“Vậy nên cô không cần cảm ơn tôi.” Trần Sang nở nụ cười ấm áp.
Do đó người cô cần cảm ơn phải là Hạ Thiên Tường.
Không ngờ Trần Sang lại thẳng thắn như vậy: “Nhưng nếu như cô không đồng ý, thì lúc này tôi không vùi thây trong biển lửa thì cũng chết trong tai nạn xe cộ.” Hai chuyện này, nghe ra thì đều chết rất thảm, khiến cô rùng mình.
Mắt Trần Sang đỏ lên: “Nhược Hân, giao cô cho anh ta thì tôi yên tâm rồi, ngày mai trên chuyến bay.
cùng một thời gian, chúng ta đồng thời rời khỏi thành phố T”“
Không phải anh ta không muốn ở lại, mà là anh ta phát hiện dù nhàn nhã ở lại đây, anh ta cũng không thể chăm sóc Tô Nhược Hân tốt hơn một người bận rộn như Hạ Thiên Tường.
“Anh… anh phải đi à?” Mặc dù Tô Nhược Hân chỉ ước gì Trần Sang mau chóng rời khỏi Thành phố T nhưng cũng không thể biểu lộ quá rõ ràng.
Dù sao thì lần trước cô đến phòng khám, người động tay với cô chính là Trần Sang.
“Ừm, chỉ là, video mỗi tối đã nói cô đừng quên, bệnh tình của tôi có tốt lên hay không đều nằm trong tay cô đấy. Tô Nhược Hân, cô hiểu mà.” Nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt Trần Sang kiên định mà ấm áp.
Sở dĩ Hạ Thiên Tường đưa máy bay trực thăng đến đón anh ta trước là vì Hạ Thiên Tường đã lo chuyện xảy ra tối nay từ lâu.
Cuối cùng, may mà Hạ Thiên Tường đã đề phòng chu đáo, đã đoán được trước, nếu không lúc này hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.
“Được.” Tô Nhược Hân hiểu r Anh cứ tiếp tục như thế hai tháng là ổn rồi, lúc đó anh có thể thử xem” Tô Nhược Hân nói đến đây, khuôn mặt nhỏ không tự chủ đỏ lên.
/1174
|