Tô Nhược Hân đang tập trung tinh thần, cô đang dốc hết sức lực vì Dương Mỹ Lan và Chúc Hứa.
Tiếng “ầm ầm’ đỉnh tai nhức óc đột nhiên vang lên vào lúc này, hơn nữa còn ở trên đỉnh đầu, thu hút khiến Tô Nhược Hân, Dương Mỹ Lan và Chúc Hứa từ trong xe nhìn ra.
“Trực thăng.” Cái đầu nhỏ nhắn của Chúc Hứa nhỏ dán trên cửa sổ xe, thoáng liếc mắt đã nhìn thấy trực thăng đang lơ lửng ở giữa không trung bên ngoài xe.
Gió của cánh quạt mang đến khiến tai ai nấy đều ùù.
Quả thật có một chiếc trực thăng đang từ từ hạ Xuống…
“Tô Nhược Hân, trực thăng này là bạn hay thù?”
Vẻ mặt Dương Mỹ Lan căng thẳng.
Tô Nhược Hân lắc đầu, cô cũng không biết.
Chúc Hứa nhìn thấy trực thăng, lúc đầu biểu cảm trên mặt cậu bé còn vui vẻ, đến khi Dương Mỹ Lan hỏi Tô Nhược Hân như vậy, cậu mới nhớ ra có khả năng là người xấu lái trực thăng đến đây: ‘Dì nhỏ ơi, làm sao đây? Nhiều người xấu quá.”
Tô Nhược Hân híp mắt, lại nhìn lướt qua đám người đang cách xe mình khoảng hơn hai mét qua kính chiếu hậu, nếu cô không lùi nữa thì chỉ sợ cuối cùng không lùi được.
Đến lúc đấy, nếu tất cả những người trên xe bên kia hố sâu đều xuống xe đuổi theo cô, chắc chắn ba người các cô sẽ thành cá trên thớt, mặc người ta xâu Xé.
Không được, không thể được.
“Ngồi chắc nhé, tớ muốn lùi xe.” Hét lên như vậy, là bởi vì trước đấy cô lùi xe, hoàn toàn không được tính là lùi xe đúng nghĩa.
Nói thẳng ra lùi xe thật sự là lái xe lùi với tốc độ bình thường như lái xe, mà cô chỉ cần tập trung nhìn gương chiếu hậu là được.
“Đã ngồi chắc rồi ạ, dì lùi xe đi.”
“Lùi xe.” Dương Mỹ Lan cũng hùa theo, lúc này tuyệt đối không được kéo chân Tô Nhược Hân.
“Xoẹt… Xe Tô Nhược Hân lùi về phía sau như mũi tên.
Có thể lùi xe bất ngờ với tốc độ đến hơn một trăm dặm như này, ngoại trừ Tô Nhược Hân ra thì Dương Mỹ Lan thề, không có người thứ hai.
Sắc mặt cô ta càng tái nhợt hơn.
Thậm chí đến dạ dày cũng bắt đầu cuồn cuộn.
“Rầm…’ Đâm bay một người.
“Rầm rầm…’ Hai người bị đâm bay.
Tiếp đó lại thêm hai người.
Tổng cộng năm người, Tô Nhược Hân thẳng tay đâm bay hết tất cả.
“Tô Nhược Hân, cậu ngầu quá.” Dương Mỹ Lan phấn khích hô lên.
Tốc độ lùi xe bất ngờ của Tô Nhược Hân thật sự quá nhanh, nhanh đến mức năm người kia chưa kịp phản ứng đã bị đâm bay.
“Dì nhỏ ơi, dì ngầu quá đi.” Chúc Hứa cũng hô lên theo Dương Mỹ Lan.
Bởi vì, Tô Nhược Hân lùi xe như vậy thật sự rất ngầu.
Siêu ngầu.
“Tô Nhược Hân, dừng xe.” Ngay khi cô chuẩn bị quay đầu xe về, không định đến biệt thự Mộng Ngữ nữa, cô lại nghe thấy Dương Mỹ Lan bảo dừng xe.
Tiếng “ầm ầm’ đỉnh tai nhức óc đột nhiên vang lên vào lúc này, hơn nữa còn ở trên đỉnh đầu, thu hút khiến Tô Nhược Hân, Dương Mỹ Lan và Chúc Hứa từ trong xe nhìn ra.
“Trực thăng.” Cái đầu nhỏ nhắn của Chúc Hứa nhỏ dán trên cửa sổ xe, thoáng liếc mắt đã nhìn thấy trực thăng đang lơ lửng ở giữa không trung bên ngoài xe.
Gió của cánh quạt mang đến khiến tai ai nấy đều ùù.
Quả thật có một chiếc trực thăng đang từ từ hạ Xuống…
“Tô Nhược Hân, trực thăng này là bạn hay thù?”
Vẻ mặt Dương Mỹ Lan căng thẳng.
Tô Nhược Hân lắc đầu, cô cũng không biết.
Chúc Hứa nhìn thấy trực thăng, lúc đầu biểu cảm trên mặt cậu bé còn vui vẻ, đến khi Dương Mỹ Lan hỏi Tô Nhược Hân như vậy, cậu mới nhớ ra có khả năng là người xấu lái trực thăng đến đây: ‘Dì nhỏ ơi, làm sao đây? Nhiều người xấu quá.”
Tô Nhược Hân híp mắt, lại nhìn lướt qua đám người đang cách xe mình khoảng hơn hai mét qua kính chiếu hậu, nếu cô không lùi nữa thì chỉ sợ cuối cùng không lùi được.
Đến lúc đấy, nếu tất cả những người trên xe bên kia hố sâu đều xuống xe đuổi theo cô, chắc chắn ba người các cô sẽ thành cá trên thớt, mặc người ta xâu Xé.
Không được, không thể được.
“Ngồi chắc nhé, tớ muốn lùi xe.” Hét lên như vậy, là bởi vì trước đấy cô lùi xe, hoàn toàn không được tính là lùi xe đúng nghĩa.
Nói thẳng ra lùi xe thật sự là lái xe lùi với tốc độ bình thường như lái xe, mà cô chỉ cần tập trung nhìn gương chiếu hậu là được.
“Đã ngồi chắc rồi ạ, dì lùi xe đi.”
“Lùi xe.” Dương Mỹ Lan cũng hùa theo, lúc này tuyệt đối không được kéo chân Tô Nhược Hân.
“Xoẹt… Xe Tô Nhược Hân lùi về phía sau như mũi tên.
Có thể lùi xe bất ngờ với tốc độ đến hơn một trăm dặm như này, ngoại trừ Tô Nhược Hân ra thì Dương Mỹ Lan thề, không có người thứ hai.
Sắc mặt cô ta càng tái nhợt hơn.
Thậm chí đến dạ dày cũng bắt đầu cuồn cuộn.
“Rầm…’ Đâm bay một người.
“Rầm rầm…’ Hai người bị đâm bay.
Tiếp đó lại thêm hai người.
Tổng cộng năm người, Tô Nhược Hân thẳng tay đâm bay hết tất cả.
“Tô Nhược Hân, cậu ngầu quá.” Dương Mỹ Lan phấn khích hô lên.
Tốc độ lùi xe bất ngờ của Tô Nhược Hân thật sự quá nhanh, nhanh đến mức năm người kia chưa kịp phản ứng đã bị đâm bay.
“Dì nhỏ ơi, dì ngầu quá đi.” Chúc Hứa cũng hô lên theo Dương Mỹ Lan.
Bởi vì, Tô Nhược Hân lùi xe như vậy thật sự rất ngầu.
Siêu ngầu.
“Tô Nhược Hân, dừng xe.” Ngay khi cô chuẩn bị quay đầu xe về, không định đến biệt thự Mộng Ngữ nữa, cô lại nghe thấy Dương Mỹ Lan bảo dừng xe.
/1174
|