“Không cần khách sáo.” Tô Nhược Hân gật đầu, cô không ngờ bác sĩ Trần lại khiêm tốn như thế, điều đó nằm ngoài dự đoán của cô.
Sau khi bác sĩ Trần ra về.
Tô Nhược Hân đã đánh dấu tích trên CV của bác.
sĩ Trần, chứng tỏ cô đã quyết định nhận anh ta.
Phương Tấn nhìn đến ngây người: “Mỗi thế đã quyết định rồi sao? Tuyệt lắm.”
Hạ Thiên Tường lườm anh ta: “Đi gọi người tiếp theo vào, đừng quên công việc của anh.”
“Vâng vâng.” Phương Tấn chạy vội ra ngoài, lần này anh ta gọi luôn năm người đang đợi bên ngoài văn phòng của Tô Nhược Hân, như thế thì anh ta cũng không cần phải chạy tới chạy lui gọi người nữa.
Nhưng anh ta vừa mới gọi người xong, bước vào văn phòng của Hạ Thiên Tường chuẩn bị thưởng thức buổi phỏng vấn của Tô Nhược Hân tiếp thì lại nhận ra điện thoại tối đen.
Anh ta nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên Tường: “Anh Hạ…”
“Xác nhận buổi phỏng vấn của Nhược Hân không có vấn đề gì là được, cũng không cần phải xem tiếp nữa” Thấy Phương Tấn cứ nhìn chằm chằm video, Hạ Thiên Tường thấy bực dọc trong người.
Cho dù Phương Tấn không nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân thì anh cũng thấy khó chịu.
“Anh Hạ, buổi phỏng vấn của cô Tô rất hay, tôi chỉ muốn…”
“Muốn học lén à? Đừng mơ tưởng hão huyền nữa, chuyện gì nên làm thì làm đi, tôi không cần anh ở lại đây nữa.”
Sau khi bị đuổi đi, Phương Tấn thấy rất ấm ức, nhưng ngoài việc đi ra ngoài ra, anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
Lúc anh ta ra ngoài Hạ Thiên Tường còn đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, chắc chắn là anh đang xem Tô Nhược Hân phỏng vấn, anh còn xem chưa đã thế mà cấm không cho anh ta xem, đúng là đau lòng mà.
Thế là, Phương Tấn đứng đợi ở bên ngoài với gương mặt đấu tranh giai cấp, nhìn người sắp vào phỏng vấn ở bên ngoài cũng thấy ngứa mắt.
Nhưng lại không thể nói gì.
Anh ta cũng không thể nói là mình ăn cục tức của Hạ Thiên Tường rồi muốn trút giận lên người họ được.
Từng người từng người một, khoảng chừng mười phút là Tô Nhược Hân đã phỏng vấn xong một người, nhưng dù là thế thì buổi phỏng vấn này cũng phải mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Sau khi phỏng vấn xong xuôi, một là gạch chéo, hai là dấu tích, nhận hay không nhận đều đã được quyết định, không chút lòng vòng.
Sau khi chỉnh sửa xong tài liệu, Tô Nhược Hân thoải mái tựa người vào ghế rồi vươn vai.
Có trời mới biết trong hai tiếng này cô đã mệt nhường nào, cô không hỏi giám đốc phụ trách quản lý kiến thức chuyên môn, nhưng chủ nhiệm khoa ai cô cũng hỏi đến kiến thức chuyên ngành. Phải thừa nhận rằng, những người Hạ Thiên Tường lựa chọn cho phòng khám toàn là tinh anh trong ngành y.
Nhìn thấy hết người này đến người khác là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp đại học T, chữ đại học T kia khiến cô hơi nhói lòng. Trước kia Hạ Thiên Tường nói không sai, người ở đại học T tới phỏng vấn thật sự rất nhiều.
Đứng dậy, Tô Nhược Hân đi đến bên cửa sổ sát đất.
Lúc này, thành phố T đang được bao phủ bởi vô số ánh đèn sáng lấp lánh, trông vô cùng tuyệt đẹp.
Sau khi bác sĩ Trần ra về.
Tô Nhược Hân đã đánh dấu tích trên CV của bác.
sĩ Trần, chứng tỏ cô đã quyết định nhận anh ta.
Phương Tấn nhìn đến ngây người: “Mỗi thế đã quyết định rồi sao? Tuyệt lắm.”
Hạ Thiên Tường lườm anh ta: “Đi gọi người tiếp theo vào, đừng quên công việc của anh.”
“Vâng vâng.” Phương Tấn chạy vội ra ngoài, lần này anh ta gọi luôn năm người đang đợi bên ngoài văn phòng của Tô Nhược Hân, như thế thì anh ta cũng không cần phải chạy tới chạy lui gọi người nữa.
Nhưng anh ta vừa mới gọi người xong, bước vào văn phòng của Hạ Thiên Tường chuẩn bị thưởng thức buổi phỏng vấn của Tô Nhược Hân tiếp thì lại nhận ra điện thoại tối đen.
Anh ta nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên Tường: “Anh Hạ…”
“Xác nhận buổi phỏng vấn của Nhược Hân không có vấn đề gì là được, cũng không cần phải xem tiếp nữa” Thấy Phương Tấn cứ nhìn chằm chằm video, Hạ Thiên Tường thấy bực dọc trong người.
Cho dù Phương Tấn không nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân thì anh cũng thấy khó chịu.
“Anh Hạ, buổi phỏng vấn của cô Tô rất hay, tôi chỉ muốn…”
“Muốn học lén à? Đừng mơ tưởng hão huyền nữa, chuyện gì nên làm thì làm đi, tôi không cần anh ở lại đây nữa.”
Sau khi bị đuổi đi, Phương Tấn thấy rất ấm ức, nhưng ngoài việc đi ra ngoài ra, anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
Lúc anh ta ra ngoài Hạ Thiên Tường còn đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, chắc chắn là anh đang xem Tô Nhược Hân phỏng vấn, anh còn xem chưa đã thế mà cấm không cho anh ta xem, đúng là đau lòng mà.
Thế là, Phương Tấn đứng đợi ở bên ngoài với gương mặt đấu tranh giai cấp, nhìn người sắp vào phỏng vấn ở bên ngoài cũng thấy ngứa mắt.
Nhưng lại không thể nói gì.
Anh ta cũng không thể nói là mình ăn cục tức của Hạ Thiên Tường rồi muốn trút giận lên người họ được.
Từng người từng người một, khoảng chừng mười phút là Tô Nhược Hân đã phỏng vấn xong một người, nhưng dù là thế thì buổi phỏng vấn này cũng phải mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Sau khi phỏng vấn xong xuôi, một là gạch chéo, hai là dấu tích, nhận hay không nhận đều đã được quyết định, không chút lòng vòng.
Sau khi chỉnh sửa xong tài liệu, Tô Nhược Hân thoải mái tựa người vào ghế rồi vươn vai.
Có trời mới biết trong hai tiếng này cô đã mệt nhường nào, cô không hỏi giám đốc phụ trách quản lý kiến thức chuyên môn, nhưng chủ nhiệm khoa ai cô cũng hỏi đến kiến thức chuyên ngành. Phải thừa nhận rằng, những người Hạ Thiên Tường lựa chọn cho phòng khám toàn là tinh anh trong ngành y.
Nhìn thấy hết người này đến người khác là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp đại học T, chữ đại học T kia khiến cô hơi nhói lòng. Trước kia Hạ Thiên Tường nói không sai, người ở đại học T tới phỏng vấn thật sự rất nhiều.
Đứng dậy, Tô Nhược Hân đi đến bên cửa sổ sát đất.
Lúc này, thành phố T đang được bao phủ bởi vô số ánh đèn sáng lấp lánh, trông vô cùng tuyệt đẹp.
/1174
|