Có thể chữa cũng không thể nói.
“Vậy cô có thể chữa không?” Nhưng mà dù cô có muốn nói hay không thì cũng không ảnh hưởng đến sự tò mò của các đồng nghiệp trong phòng khám.
Tô Nhược Hân nở nụ cười: “Mai tôi phải rời khỏi thành phố T, tôi đi tìm giám đốc Giang xin phép trước.”
“Tô Nhược Hân, cô muốn đi đâu?” Y tá Hải Niệm đi theo Tô Nhược Hân tiếp tục truy hỏi.
Tô Nhược Hân nhanh chóng chạy vào phòng của giám đốc Giang.
Không phải là cô không muốn để ý tới y tá Hải Niệm, mà là do cô không thể nói nha.
Cô không thể trả lời câu hỏi nào của y tá Hải Niệm hết.
Tuy trình độ thực tế của Mạc Tử Đơn chỉ có thể coi như cùng cấp với học trò của cô, nhưng mà ông ta vẫn là người lớn, xem như là người đi trước.
Bây giờ ông ta còn là chủ phòng khám cô đang thực tập nữa, cô không thể làm Mạc Tử Đơn mất mặt được.
Như vậy không được.
Cho nên, tuyệt đối không thể nói.
Chỉ cần nói với Hải Niệm chuyện cô có thể chữa bệnh cho Hạ Thiên Hương, thì không cần đến mười phút tất cả đồng nghiệp trong phòng khám cũng sẽ biết.
Chắc chắn chuyện này sẽ được truyền đi rất nhanh.
Cô không hề nghi ngờ một chút nào.
Cũng không dám làm thử.
Nếu chuyện này lan truyền trong phòng khám thì rất xấu hổ.
“Tô Nhược Hân… Tô Nhược Hân…’ Y tá Hải Niệm ở đẳng sau vẫn không cam lòng gọi với theo Tô Nhược Hân.
“Đã về rồi à?” Nghe thấy có người gõ cửa, giám đốc Giang không ngờ Tô Nhược Hân lại về nhanh như vậy.
Tô Nhược Hân ngượng ngùng: “Xem ra, mọi người đều đã biết tôi đi làm gì.”
“À, cái phòng khám bé tí này ấy mà, một truyền mười mười truyền trăm, chỉ cần một lát thôi là mọi người biết hết rồi. Có thuận lợi không?” Giám đốc Giang cũng hóng hớt.
Tất cả mọi người đều đang tò mò xem cuối cùng cô có thể chữa trị căn bệnh mà đến Mạc Tử Đơn cũng không thể chữa trị hay không?
Tô Nhược Hân nở nụ cười: “Tôi không nói cho ông biết đâu.”
“Ha ha ha, được được được, nếu cô không muốn nói thì cũng đừng nói. Cô đến đây có chuyện gì?”
Giám đốc Giang cũng không làm khó Tô Nhược Hân, ông ấy vẫn luôn yêu mến Tô Nhược Hân.
“Tôi muốn xin nghỉ phép, đến khi trường đại học khai giảng mới thôi.” Ngày mai cô muốn đến “Tình Đạt”, cô phải xin phép trước.
“Hả, chờ đến khi cô về thì cũng đi học rồi, chẳng phải càng không có thời gian đến phòng khám nữa à”
“Vẫn còn chủ nhật, thứ bảy chủ nhật tôi sẽ đến.”
Tô Nhược Hân cười, cô nghèo lắm cho nên vẫn phải cố gắng.
Bây giờ nghĩ lại chắc cũng chỉ có phòng khám Mạc Tử Đơn mới có thể chịu được cái kiểu làm việc thường xuyên bị gián đoạn này của cô thôi.
Cô vẫn nên đến đây thực tập.
“Được rồi, dù tôi nói không đồng ý thì mai cô cũng không tới. Ha ha, vậy thì tôi đồng ý cho cô nghỉ phép, nhưng nếu cô quay về thành phố T thì phải đến phòng khám báo cáo nhé, chúng tôi sẽ nhớ cô lắm đấy”
“Vậy cô có thể chữa không?” Nhưng mà dù cô có muốn nói hay không thì cũng không ảnh hưởng đến sự tò mò của các đồng nghiệp trong phòng khám.
Tô Nhược Hân nở nụ cười: “Mai tôi phải rời khỏi thành phố T, tôi đi tìm giám đốc Giang xin phép trước.”
“Tô Nhược Hân, cô muốn đi đâu?” Y tá Hải Niệm đi theo Tô Nhược Hân tiếp tục truy hỏi.
Tô Nhược Hân nhanh chóng chạy vào phòng của giám đốc Giang.
Không phải là cô không muốn để ý tới y tá Hải Niệm, mà là do cô không thể nói nha.
Cô không thể trả lời câu hỏi nào của y tá Hải Niệm hết.
Tuy trình độ thực tế của Mạc Tử Đơn chỉ có thể coi như cùng cấp với học trò của cô, nhưng mà ông ta vẫn là người lớn, xem như là người đi trước.
Bây giờ ông ta còn là chủ phòng khám cô đang thực tập nữa, cô không thể làm Mạc Tử Đơn mất mặt được.
Như vậy không được.
Cho nên, tuyệt đối không thể nói.
Chỉ cần nói với Hải Niệm chuyện cô có thể chữa bệnh cho Hạ Thiên Hương, thì không cần đến mười phút tất cả đồng nghiệp trong phòng khám cũng sẽ biết.
Chắc chắn chuyện này sẽ được truyền đi rất nhanh.
Cô không hề nghi ngờ một chút nào.
Cũng không dám làm thử.
Nếu chuyện này lan truyền trong phòng khám thì rất xấu hổ.
“Tô Nhược Hân… Tô Nhược Hân…’ Y tá Hải Niệm ở đẳng sau vẫn không cam lòng gọi với theo Tô Nhược Hân.
“Đã về rồi à?” Nghe thấy có người gõ cửa, giám đốc Giang không ngờ Tô Nhược Hân lại về nhanh như vậy.
Tô Nhược Hân ngượng ngùng: “Xem ra, mọi người đều đã biết tôi đi làm gì.”
“À, cái phòng khám bé tí này ấy mà, một truyền mười mười truyền trăm, chỉ cần một lát thôi là mọi người biết hết rồi. Có thuận lợi không?” Giám đốc Giang cũng hóng hớt.
Tất cả mọi người đều đang tò mò xem cuối cùng cô có thể chữa trị căn bệnh mà đến Mạc Tử Đơn cũng không thể chữa trị hay không?
Tô Nhược Hân nở nụ cười: “Tôi không nói cho ông biết đâu.”
“Ha ha ha, được được được, nếu cô không muốn nói thì cũng đừng nói. Cô đến đây có chuyện gì?”
Giám đốc Giang cũng không làm khó Tô Nhược Hân, ông ấy vẫn luôn yêu mến Tô Nhược Hân.
“Tôi muốn xin nghỉ phép, đến khi trường đại học khai giảng mới thôi.” Ngày mai cô muốn đến “Tình Đạt”, cô phải xin phép trước.
“Hả, chờ đến khi cô về thì cũng đi học rồi, chẳng phải càng không có thời gian đến phòng khám nữa à”
“Vẫn còn chủ nhật, thứ bảy chủ nhật tôi sẽ đến.”
Tô Nhược Hân cười, cô nghèo lắm cho nên vẫn phải cố gắng.
Bây giờ nghĩ lại chắc cũng chỉ có phòng khám Mạc Tử Đơn mới có thể chịu được cái kiểu làm việc thường xuyên bị gián đoạn này của cô thôi.
Cô vẫn nên đến đây thực tập.
“Được rồi, dù tôi nói không đồng ý thì mai cô cũng không tới. Ha ha, vậy thì tôi đồng ý cho cô nghỉ phép, nhưng nếu cô quay về thành phố T thì phải đến phòng khám báo cáo nhé, chúng tôi sẽ nhớ cô lắm đấy”
/1174
|