“Được”
“Ngày mai trước khi đi, em muốn gặp người họ Liêu kia.”
“Được.” Hạ Thiên Tường đồng ý, nhưng không nói khi nào sẽ đưa Tô Nhược Hân đi.
Tô Nhược Hân cũng không hỏi, dù sao thì cô chắc chắn rằng chỉ cần anh đồng ý thì nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Hạ Thiên Tường đang định lái xe rời đi thì Tô Nhược Hân nhìn thấy chị Vũ ở ngoài xe, cửa sổ xe hạ xuống khiến chị Vũ đang chạy tới cũng nhìn thấy Tô Nhược Hân, vội vàng chạy qua: “Cô Tô, sao thế?
Có cách rồi sao?”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Sẽ chữa được, nhưng cần một chút thời gian.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Chị Vũ thở phào nhẹ nhõm, có trời mới biết cô ta đã lo lắng nhiều thế nào khi đợi ở bên ngoài, rất sợ Tô Nhược Hân sẽ không chữa khỏi, ngược lại còn gây thêm rắc rối, bây giờ nhìn thấy Hạ Thiên Tường cũng không có thắc mắc gì, cô ta hoàn toàn yên tâm rồi.
“Ngày mai Tô Nhược Hân và Thiên Hương sẽ đi Tình Đạt, chị cũng đi cùng đi.” Hạ Thiên Tường nhìn về phía trước xe, lạnh lùng nói.
“Anh…anh nói gì?” Mãi một lúc lâu sau chị Vũ mới nhận ra được Hạ Thiên Tường đang dặn dò cô ta.
“Giao Thiên Hương cho chị và Tô Nhược Hân chăm sóc, mỗi tháng cho chị ba trăm triệu triệu tiền lương, có vấn đề gì không?”
“Ba…ba trăm triệu?” Chị Vũ ngồi phịch xuống đất.
Nhưng cô ta rất phấn khích và vui mừng, hoàn toàn không giống với nữ y tá sợ sệt trước đó.
Trước đây một năm cô ta có thể kiếm được ba trăm triệu đã là tốt lắm rồi, kết quả bây giờ Hạ Thiên Tường đang yên đang lành lại nói rằng trả cho cô †a ba trăm triệu một tháng, cô ta có thể không kích động sao?
Đây là nhặt được tiền đấy.
Vậy một năm có thể kiếm được hơn một tỷ, đó chính là công nhân viên chức một năm kiếm được hơn một tỷ.
Mới không chú ý, cô ta chính là công nhân viên chức rồi sao?
“Đúng rồi, tối nay chị thu xếp xong mọi việc trong nhà, ngày mai tôi sẽ điều người đón chị đến sân bay.”
Hạ Thiên Tường nói xong câu này rồi nhanh chóng khởi động xe.
Tô Nhược Hân im lặng ngồi ở vị trí phó lái.
Ngồi trên chiếc xe lâu nay không ngồi, bên cạnh người đàn ông lâu ngày không gặp này.
Tô Nhược Hân cảm thấy vô cùng thoải mái.
Từ bây giờ dù là Mai Diễm Tỉnh hay là ông Mai bà Mai cũng không thể làm tổn thương đến cô.
Nhưng điều kiện tiên quyết đó là Hạ Thiên Tường phải thật sự yêu cô.
Nếu anh không thực sự yêu cô thì mấy người Mai Diễm Tỉnh có thể cướp anh ra khỏi tay cô bất cứ lúc nào.
“Hạ Thiên Tường, hình như em đang nằm mơ.”
“Lại đây hôn anh một cái sẽ không phải là mơ nữa rồi.” Hạ Thiên Tường vừa xoay tay lái vừa mỉm cười nói.
Nếu anh biết khi được gặp anh cô sẽ vui vẻ đến vậy thì chắc chắn anh sẽ dành chút thời gian để đi gặp cô sớm hơn.
“Ngày mai trước khi đi, em muốn gặp người họ Liêu kia.”
“Được.” Hạ Thiên Tường đồng ý, nhưng không nói khi nào sẽ đưa Tô Nhược Hân đi.
Tô Nhược Hân cũng không hỏi, dù sao thì cô chắc chắn rằng chỉ cần anh đồng ý thì nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Hạ Thiên Tường đang định lái xe rời đi thì Tô Nhược Hân nhìn thấy chị Vũ ở ngoài xe, cửa sổ xe hạ xuống khiến chị Vũ đang chạy tới cũng nhìn thấy Tô Nhược Hân, vội vàng chạy qua: “Cô Tô, sao thế?
Có cách rồi sao?”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Sẽ chữa được, nhưng cần một chút thời gian.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Chị Vũ thở phào nhẹ nhõm, có trời mới biết cô ta đã lo lắng nhiều thế nào khi đợi ở bên ngoài, rất sợ Tô Nhược Hân sẽ không chữa khỏi, ngược lại còn gây thêm rắc rối, bây giờ nhìn thấy Hạ Thiên Tường cũng không có thắc mắc gì, cô ta hoàn toàn yên tâm rồi.
“Ngày mai Tô Nhược Hân và Thiên Hương sẽ đi Tình Đạt, chị cũng đi cùng đi.” Hạ Thiên Tường nhìn về phía trước xe, lạnh lùng nói.
“Anh…anh nói gì?” Mãi một lúc lâu sau chị Vũ mới nhận ra được Hạ Thiên Tường đang dặn dò cô ta.
“Giao Thiên Hương cho chị và Tô Nhược Hân chăm sóc, mỗi tháng cho chị ba trăm triệu triệu tiền lương, có vấn đề gì không?”
“Ba…ba trăm triệu?” Chị Vũ ngồi phịch xuống đất.
Nhưng cô ta rất phấn khích và vui mừng, hoàn toàn không giống với nữ y tá sợ sệt trước đó.
Trước đây một năm cô ta có thể kiếm được ba trăm triệu đã là tốt lắm rồi, kết quả bây giờ Hạ Thiên Tường đang yên đang lành lại nói rằng trả cho cô †a ba trăm triệu một tháng, cô ta có thể không kích động sao?
Đây là nhặt được tiền đấy.
Vậy một năm có thể kiếm được hơn một tỷ, đó chính là công nhân viên chức một năm kiếm được hơn một tỷ.
Mới không chú ý, cô ta chính là công nhân viên chức rồi sao?
“Đúng rồi, tối nay chị thu xếp xong mọi việc trong nhà, ngày mai tôi sẽ điều người đón chị đến sân bay.”
Hạ Thiên Tường nói xong câu này rồi nhanh chóng khởi động xe.
Tô Nhược Hân im lặng ngồi ở vị trí phó lái.
Ngồi trên chiếc xe lâu nay không ngồi, bên cạnh người đàn ông lâu ngày không gặp này.
Tô Nhược Hân cảm thấy vô cùng thoải mái.
Từ bây giờ dù là Mai Diễm Tỉnh hay là ông Mai bà Mai cũng không thể làm tổn thương đến cô.
Nhưng điều kiện tiên quyết đó là Hạ Thiên Tường phải thật sự yêu cô.
Nếu anh không thực sự yêu cô thì mấy người Mai Diễm Tỉnh có thể cướp anh ra khỏi tay cô bất cứ lúc nào.
“Hạ Thiên Tường, hình như em đang nằm mơ.”
“Lại đây hôn anh một cái sẽ không phải là mơ nữa rồi.” Hạ Thiên Tường vừa xoay tay lái vừa mỉm cười nói.
Nếu anh biết khi được gặp anh cô sẽ vui vẻ đến vậy thì chắc chắn anh sẽ dành chút thời gian để đi gặp cô sớm hơn.
/1174
|