“Không cần gói mà, trong tủ lạnh có ạ, lần trước bà Chiêm gói rất nhiều để cấp đông trong tủ lạnh, cháu nhìn thấy rồi, hì hì.”
Kết quả là Chúc Hứa chơi đồ chơi, Tô Nhược Hân nấu sủi cảo.
Nhưng tất nhiên là nấu xong hai người sẽ ăn chung.
Sủi cảo chị Chiêm gói thật sự rất ngon, Tô Nhược Hân tối không ăn gì cũng ăn mấy cái.
Không phải đồ ăn nhà họ Cận ăn không ngon, mà là cô thật sự không có tâm trạng ăn.
Trong lòng rối như tơ vò.
Bây giờ Hạ Thiên Tường không để ý đến cô, trong lòng cô càng loạn hơn.
Đến bây giờ cô vẫn chưa biết rõ chuyện Hạ Thiên Tường và Mai Diễm Tinh là thế nào.
Rốt cuộc hai người có đính hôn không?
Hiện tại ngoài trừ chính bản thân Hạ Thiên Tường giải thích chuyện này ra thì cô sẽ không tin tưởng bất cứ ai.
Tất cả chỉ toàn đồn đại.
Nhìn Chúc Hứa ăn ngấu nghiến một đĩa, Tô Nhược Hân không khỏi đau lòng: “Tối cháu chưa ăn gì à? Có phải cậu cháu chưa nấu cho cháu ăn không?”
“Không phải đâu, là cháu nhớ dì nên không ăn được đó, bây giờ nhìn thấy dì là cháu lại nuốt được rồi, hì hì”
Tô Nhược Hân đưa tay véo chóp mũi Chúc Hứa: “Chỉ có cháu dẻo miệng thôi.” Câu nào câu nấy như nhau, nhóc quỷ này.
Ăn sủi cảo xong, Chúc Hứa chơi thêm một lúc rồi đi tắm đi ngủ.
Trước khi ngủ, cậu bé rất tự nhiên kéo Tô Nhược Hân kể chuyện cổ tích cho mình nghe, nghe xong, cậu nhóc ngủ thiếp đi.
Tô Nhược Hân ngồi ngẩn ngơ trước giường nhìn Chúc Hứa ngủ say, bỗng nhiên cô cảm thấy Hạ Thiên Tường đối xử với Chúc Hứa rất tốt.
Bởi vì cô đối xử tốt với Chúc Hứa nên anh mới yêu ai yêu cả đường đi, đối xử tốt với Chúc Hứa.
Cô phát hiện, hiện giờ giữa cô với Hạ Thiên Tường đã không còn phân chia rạch ròi như trước nữa.
Bởi vì gì có phân chia thế nào cũng không rạch ròi được.
Giống như cô với anh, cho dù anh không phá vỡ ranh rới cuối cùng với cô, nhưng cái gì nên nhìn không nên nhìn, Hạ Thiên Tường đã thấy cả rồi.
Cứ thế nhìn Chúc Hứa, Tô Nhược Hân phát hiện mình không muốn về phòng.
Cô rất sợ ngủ một mình trên cái giường lớn kia.
Đột nhiên đêm đến không có Hạ Thiên Tường, cô thấy hơi không quen.
Cuối cùng, cô quyết định chen chúc trên một cái giường với Chúc Hứa, dù sao giường cũng rộng, đủ cho hai người ngủ chung.
Có cậu nhóc ngủ cùng, nghe tiếng thở đều đều của cậu bé, cuối cùng Tô Nhược Hân cũng ngủ.
Tô Nhược Hân bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Nhưng không cần cô mở cửa, cô đã nghe thấy tiếng bước chân của Chúc Hứa chạy tung tăng từ khu đồ chơi ra đến trước cửa, cậu nhóc này đã tỉnh từ lâu, nên vừa mới nghe thấy tiếng đã chạy qua.
“Chú là ai thế?” Tô Nhược Hân khoác áo choàng ngủ đi đến trước cửa, không ngăn cản Chúc Hứa mở cửa, lúc này cậu bé đã bê ghế dựa đến leo lên, nhìn ra ngoài xuyên qua mắt mèo.
Kết quả là Chúc Hứa chơi đồ chơi, Tô Nhược Hân nấu sủi cảo.
Nhưng tất nhiên là nấu xong hai người sẽ ăn chung.
Sủi cảo chị Chiêm gói thật sự rất ngon, Tô Nhược Hân tối không ăn gì cũng ăn mấy cái.
Không phải đồ ăn nhà họ Cận ăn không ngon, mà là cô thật sự không có tâm trạng ăn.
Trong lòng rối như tơ vò.
Bây giờ Hạ Thiên Tường không để ý đến cô, trong lòng cô càng loạn hơn.
Đến bây giờ cô vẫn chưa biết rõ chuyện Hạ Thiên Tường và Mai Diễm Tinh là thế nào.
Rốt cuộc hai người có đính hôn không?
Hiện tại ngoài trừ chính bản thân Hạ Thiên Tường giải thích chuyện này ra thì cô sẽ không tin tưởng bất cứ ai.
Tất cả chỉ toàn đồn đại.
Nhìn Chúc Hứa ăn ngấu nghiến một đĩa, Tô Nhược Hân không khỏi đau lòng: “Tối cháu chưa ăn gì à? Có phải cậu cháu chưa nấu cho cháu ăn không?”
“Không phải đâu, là cháu nhớ dì nên không ăn được đó, bây giờ nhìn thấy dì là cháu lại nuốt được rồi, hì hì”
Tô Nhược Hân đưa tay véo chóp mũi Chúc Hứa: “Chỉ có cháu dẻo miệng thôi.” Câu nào câu nấy như nhau, nhóc quỷ này.
Ăn sủi cảo xong, Chúc Hứa chơi thêm một lúc rồi đi tắm đi ngủ.
Trước khi ngủ, cậu bé rất tự nhiên kéo Tô Nhược Hân kể chuyện cổ tích cho mình nghe, nghe xong, cậu nhóc ngủ thiếp đi.
Tô Nhược Hân ngồi ngẩn ngơ trước giường nhìn Chúc Hứa ngủ say, bỗng nhiên cô cảm thấy Hạ Thiên Tường đối xử với Chúc Hứa rất tốt.
Bởi vì cô đối xử tốt với Chúc Hứa nên anh mới yêu ai yêu cả đường đi, đối xử tốt với Chúc Hứa.
Cô phát hiện, hiện giờ giữa cô với Hạ Thiên Tường đã không còn phân chia rạch ròi như trước nữa.
Bởi vì gì có phân chia thế nào cũng không rạch ròi được.
Giống như cô với anh, cho dù anh không phá vỡ ranh rới cuối cùng với cô, nhưng cái gì nên nhìn không nên nhìn, Hạ Thiên Tường đã thấy cả rồi.
Cứ thế nhìn Chúc Hứa, Tô Nhược Hân phát hiện mình không muốn về phòng.
Cô rất sợ ngủ một mình trên cái giường lớn kia.
Đột nhiên đêm đến không có Hạ Thiên Tường, cô thấy hơi không quen.
Cuối cùng, cô quyết định chen chúc trên một cái giường với Chúc Hứa, dù sao giường cũng rộng, đủ cho hai người ngủ chung.
Có cậu nhóc ngủ cùng, nghe tiếng thở đều đều của cậu bé, cuối cùng Tô Nhược Hân cũng ngủ.
Tô Nhược Hân bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Nhưng không cần cô mở cửa, cô đã nghe thấy tiếng bước chân của Chúc Hứa chạy tung tăng từ khu đồ chơi ra đến trước cửa, cậu nhóc này đã tỉnh từ lâu, nên vừa mới nghe thấy tiếng đã chạy qua.
“Chú là ai thế?” Tô Nhược Hân khoác áo choàng ngủ đi đến trước cửa, không ngăn cản Chúc Hứa mở cửa, lúc này cậu bé đã bê ghế dựa đến leo lên, nhìn ra ngoài xuyên qua mắt mèo.
/1174
|