Ăn tối xong Tăng Hiểu Khê kéo cô lên lầu: “Sáng sớm nay căn phòng này đã được dọn rồi, rất sạch sẽ, Nhược Hân, tối nay con ở lại nhà mẹ nuôi đi.”
Tô Nhược Hân do dự một thoáng, bởi vì nơi này rất gần nhà của Hạ Thiên Tường.
Gần hơn nhiều so với căn hộ cạnh trường trung học Khải Mỹ.
Mà cô cũng hơi nhớ anh rồi.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc anh bảo mình về nhà, Tô Nhược Hân liền lắc đầu: “Con đã ra ngoài mấy ngày rồi nên muốn về nhà thu dọn, nghỉ ngơi.”
Tăng Hiểu Khê nhìn Tô Nhược Hân, cơ thể vốn đã gầy gò của cô càng gầy hơn: “Ở đây với mẹ nuôi cũng có thể nghỉ ngơi, mẹ đảm bảo sẽ không để doseph.Joel quấy rầy con, sáng mai con muốn ngủ đến mấy giờ cũng được.”
“Mẹ nuôi, con chỉ muốn về nhà mình thôi.”
Cô đã nói đến mức này rồi Tăng Hiểu Khê cũng không cố giữ cô ở lại nữa: “Cận Liễm, con đưa Nhược Hân về đi.”
“Vâng”
Chiếc Mercedes-Benz G lái ra khỏi cổng, trước mặt chính là nhà của Hạ Thiên Tường.
Cô đã từng ở đây, giờ phút này lại chỉ có thể đi ngang qua mà không có lý do để vào.
Cô rất muốn vào thăm Hạ Thiên Hương nhưng không dám.
Tô Nhược Hân cô đơn ngồi trong xe, cô đơn nhìn cảnh đêm trước xe, có cảm giác mình cách Hạ Thiên Tường càng ngày càng xa.
Cho dù anh không nói chia tay nhưng cảm giác đó rất mãnh liệt.
Tuy cô không làm ầm ï, nhưng khi anh cần cô nhất thì cô lại rời đi.
“Nhược Hân, không vui thì về nhà ở vài ngày, nhà họ Cận mãi mãi là nhà của em.” Cận Liễm đưa Tô Nhược Hân tới tận cửa vẫn không yên tâm dặn dò cô.
“Ừm, em biết rồi.” Bây giờ cô thật sự đã coi Cận Liễm là anh trai ruột, còn thân thiết hơn cả người anh trai ruột Tô Chí Khiêm kia.
“Ngủ sớm đi, đừng để mẹ lo lắng.”
“Cận Liễm, nói với mẹ nuôi rằng em rất ổn, bảo.
mẹ đừng lo lắng cho em. Em có thể tự chăm sóc cho mình được.”
Cận Liễm gật đầu, bóng lưng rời đi cô đơn, lạc lõng của anh, khiến Tô Nhược Hân phải mất một lúc lâu mới rời mắt được.
Mọi thứ trong căn hộ vẫn như ngày hôm qua, giống như lúc cô đi, đôi dép cô thường đi được đặt ngay ngắn trên giá giày. Cô kéo hành lý đẩy cửa phòng ngủ ra, nhưng khi nhìn thấy mọi thứ bên trong, cô lại sững sờ.
Những bộ quần áo, giày dép và đồ trang sức cô đặt trên giường để trả lại cho Hạ Thiên Tường đều đã biến mất.
Mở tủ thì thầy quần áo đã được xếp vào tủ.
Mở ngăn kéo thì thấy trang sức đã được cất lại vào ngăn kéo.
Còn giày dép, không cần nhìn cũng biết chúng nằm trong tủ giày.
Nếu không phải Hạ Thiên Tường làm thì nghĩa là chị Chiêm làm.
Mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng.
Gô bỗng nhiên cảm thấy mình đúng là làm điều vô nghĩa.
Tô Nhược Hân do dự một thoáng, bởi vì nơi này rất gần nhà của Hạ Thiên Tường.
Gần hơn nhiều so với căn hộ cạnh trường trung học Khải Mỹ.
Mà cô cũng hơi nhớ anh rồi.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc anh bảo mình về nhà, Tô Nhược Hân liền lắc đầu: “Con đã ra ngoài mấy ngày rồi nên muốn về nhà thu dọn, nghỉ ngơi.”
Tăng Hiểu Khê nhìn Tô Nhược Hân, cơ thể vốn đã gầy gò của cô càng gầy hơn: “Ở đây với mẹ nuôi cũng có thể nghỉ ngơi, mẹ đảm bảo sẽ không để doseph.Joel quấy rầy con, sáng mai con muốn ngủ đến mấy giờ cũng được.”
“Mẹ nuôi, con chỉ muốn về nhà mình thôi.”
Cô đã nói đến mức này rồi Tăng Hiểu Khê cũng không cố giữ cô ở lại nữa: “Cận Liễm, con đưa Nhược Hân về đi.”
“Vâng”
Chiếc Mercedes-Benz G lái ra khỏi cổng, trước mặt chính là nhà của Hạ Thiên Tường.
Cô đã từng ở đây, giờ phút này lại chỉ có thể đi ngang qua mà không có lý do để vào.
Cô rất muốn vào thăm Hạ Thiên Hương nhưng không dám.
Tô Nhược Hân cô đơn ngồi trong xe, cô đơn nhìn cảnh đêm trước xe, có cảm giác mình cách Hạ Thiên Tường càng ngày càng xa.
Cho dù anh không nói chia tay nhưng cảm giác đó rất mãnh liệt.
Tuy cô không làm ầm ï, nhưng khi anh cần cô nhất thì cô lại rời đi.
“Nhược Hân, không vui thì về nhà ở vài ngày, nhà họ Cận mãi mãi là nhà của em.” Cận Liễm đưa Tô Nhược Hân tới tận cửa vẫn không yên tâm dặn dò cô.
“Ừm, em biết rồi.” Bây giờ cô thật sự đã coi Cận Liễm là anh trai ruột, còn thân thiết hơn cả người anh trai ruột Tô Chí Khiêm kia.
“Ngủ sớm đi, đừng để mẹ lo lắng.”
“Cận Liễm, nói với mẹ nuôi rằng em rất ổn, bảo.
mẹ đừng lo lắng cho em. Em có thể tự chăm sóc cho mình được.”
Cận Liễm gật đầu, bóng lưng rời đi cô đơn, lạc lõng của anh, khiến Tô Nhược Hân phải mất một lúc lâu mới rời mắt được.
Mọi thứ trong căn hộ vẫn như ngày hôm qua, giống như lúc cô đi, đôi dép cô thường đi được đặt ngay ngắn trên giá giày. Cô kéo hành lý đẩy cửa phòng ngủ ra, nhưng khi nhìn thấy mọi thứ bên trong, cô lại sững sờ.
Những bộ quần áo, giày dép và đồ trang sức cô đặt trên giường để trả lại cho Hạ Thiên Tường đều đã biến mất.
Mở tủ thì thầy quần áo đã được xếp vào tủ.
Mở ngăn kéo thì thấy trang sức đã được cất lại vào ngăn kéo.
Còn giày dép, không cần nhìn cũng biết chúng nằm trong tủ giày.
Nếu không phải Hạ Thiên Tường làm thì nghĩa là chị Chiêm làm.
Mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng.
Gô bỗng nhiên cảm thấy mình đúng là làm điều vô nghĩa.
/1174
|