“Ừ, tối nay tôi muốn ăn món xào của bố nuôi, sau đó ngày mai tôi muốn đi thực tập.”
“Được.” Cận Liễm đồng ý, rõ ràng như thể anh đồng ý với bất cứ điều gì cô muốn.
Chiếc Mercedes Benz G lái về phía biệt thự ở lưng chừng núi.
Tô Nhược Hân cuối cùng cũng có thời gian xem điện thoại.
Sáu ngày không khởi động máy, giờ này quả nhiên có vô số cuộc gọi nhỡ.
Cô thấy cuộc gọi nhỡ của Hạ Thiên Tường.
Không thể đếm được có bao nhiêu cuộc gọi.
Cô cũng thấy tin nhắn của Hạ Thiên Tường, hỏi đi hỏi lại xem cô đang ở đâu.
Khi rời đi, cô không muốn ai tìm thấy mình.
Vì thế cứ từ xe buýt nhỏ rồi lại chuyển sang xe riêng, thay từ chiếc này sang chiếc khác, ngay cả bản thân cô cũng không nhớ mình đã đến khu danh lam thắng cảnh “Tình Đạt” bằng cách nào.
Đó là khu thắng cảnh học viện Phật giáo nổi tiếng nhất thế giới..
Sau khi lướt nhanh hộp thoại của Hạ Thiên Tường, cô chuyển sang của Dương Mỹ Lan.
“Tô Nhược Hân, nhà họ Hạ đã xảy ra chuyện rồi, nghe nói Hạ Thiên Hương bị… bị cái gì ấy nhỉ, còn lên cả trang nhất.”
“Tô Nhược Hân, cậu đi đâu rồi? Hạ Thiên Tường như phát điên lên tìm cậu, anh ta gọi điện cho tớ, tớ đã nói với anh ta những gì Hướng Cần nói với cậu vào hôm qua. Xin lỗi, mình lại phản bội cậu nữa rồi, nhưng mình không thể nhìn dáng vẻ điên cuồng tìm kiếm cậu của anh ta được. Nhược Hân, cậu như vậy khiến cho những người yêu thương cậu đều rất lo lắng”
“Tô Nhược Hân, cậu mau trở lại đi, tớ cảm thấy Hạ Thiên Tường sắp không chịu nổi được nữa rồi. Anh †a vừa phải động viên Hạ Thiên Hương, còn vừa phải đi tìm cậu khắp nơi. Cậu không thể ngoan ngoãn về nhà, xuất hiện bên cạnh anh ta để an ủi một chút được sao?”
“Tô Nhược Hân, cậu như vậy chỉ khiến khoảng cách giữa hai người ngày càng xa thôi.”
Tô Nhược Hân đột nhiên ngẩng đầu: “Cận Liễm, Hạ Thiên Hương là bị ai…”
“Một người họ Liêu, nghe nói có quan hệ với chủ tịch Lục.” Cận Liễm do dự một lúc, nhưng vẫn nói.
“Đùng” một cái, Tô Nhược Hân cảm giác não mình đang chuyển động như con quay, nhanh chóng xoay tròn xoay tròn.
Cô nhớ rõ người họ Liêu có quan hệ với Lục Diễm Chi chỉ có một, đó chính là nhân tình của Lục Diễm Chỉ.
Trước đi theo Lục Diễm Chi, sau đó lại khiến con gái của Lục Diễm Chỉ…
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy buồn nôn.
“Tại sao lại như vậy? Không thể nào, không thể nào.” Nhớ tới Hạ Thiên Hương, quả thật cô là một cô gái vô cùng trong sáng, vẻ ngoài non nớt, được Lục Diễm Chỉ và Hạ Thiên Tường bảo vệ rất tốt.
Vì có được sự chiều chuộng yêu thương của Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Hương chính xác là một đại tiểu thư.
Mà có một người anh trai mạnh mẽ tài giỏi giống như Hạ Thiên Tường, cô ấy vốn không cần phải tự ra ngoài lập nghiệp hay làm ăn lớn.
Chỉ cần yên phận làm đại tiểu thư nhà họ Hạ là tốt rồi.
Nhưng một cô gái không có tâm cơ gì như vậy đã xảy ra chuyện.
Tô Nhược Hân đột nhiên đã hiểu vì sao đêm đó Hạ Thiên Tường không về nhà.
Thì ra là Hạ Thiên Hương đã xảy ra chuyện.
“Được.” Cận Liễm đồng ý, rõ ràng như thể anh đồng ý với bất cứ điều gì cô muốn.
Chiếc Mercedes Benz G lái về phía biệt thự ở lưng chừng núi.
Tô Nhược Hân cuối cùng cũng có thời gian xem điện thoại.
Sáu ngày không khởi động máy, giờ này quả nhiên có vô số cuộc gọi nhỡ.
Cô thấy cuộc gọi nhỡ của Hạ Thiên Tường.
Không thể đếm được có bao nhiêu cuộc gọi.
Cô cũng thấy tin nhắn của Hạ Thiên Tường, hỏi đi hỏi lại xem cô đang ở đâu.
Khi rời đi, cô không muốn ai tìm thấy mình.
Vì thế cứ từ xe buýt nhỏ rồi lại chuyển sang xe riêng, thay từ chiếc này sang chiếc khác, ngay cả bản thân cô cũng không nhớ mình đã đến khu danh lam thắng cảnh “Tình Đạt” bằng cách nào.
Đó là khu thắng cảnh học viện Phật giáo nổi tiếng nhất thế giới..
Sau khi lướt nhanh hộp thoại của Hạ Thiên Tường, cô chuyển sang của Dương Mỹ Lan.
“Tô Nhược Hân, nhà họ Hạ đã xảy ra chuyện rồi, nghe nói Hạ Thiên Hương bị… bị cái gì ấy nhỉ, còn lên cả trang nhất.”
“Tô Nhược Hân, cậu đi đâu rồi? Hạ Thiên Tường như phát điên lên tìm cậu, anh ta gọi điện cho tớ, tớ đã nói với anh ta những gì Hướng Cần nói với cậu vào hôm qua. Xin lỗi, mình lại phản bội cậu nữa rồi, nhưng mình không thể nhìn dáng vẻ điên cuồng tìm kiếm cậu của anh ta được. Nhược Hân, cậu như vậy khiến cho những người yêu thương cậu đều rất lo lắng”
“Tô Nhược Hân, cậu mau trở lại đi, tớ cảm thấy Hạ Thiên Tường sắp không chịu nổi được nữa rồi. Anh †a vừa phải động viên Hạ Thiên Hương, còn vừa phải đi tìm cậu khắp nơi. Cậu không thể ngoan ngoãn về nhà, xuất hiện bên cạnh anh ta để an ủi một chút được sao?”
“Tô Nhược Hân, cậu như vậy chỉ khiến khoảng cách giữa hai người ngày càng xa thôi.”
Tô Nhược Hân đột nhiên ngẩng đầu: “Cận Liễm, Hạ Thiên Hương là bị ai…”
“Một người họ Liêu, nghe nói có quan hệ với chủ tịch Lục.” Cận Liễm do dự một lúc, nhưng vẫn nói.
“Đùng” một cái, Tô Nhược Hân cảm giác não mình đang chuyển động như con quay, nhanh chóng xoay tròn xoay tròn.
Cô nhớ rõ người họ Liêu có quan hệ với Lục Diễm Chi chỉ có một, đó chính là nhân tình của Lục Diễm Chỉ.
Trước đi theo Lục Diễm Chi, sau đó lại khiến con gái của Lục Diễm Chỉ…
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy buồn nôn.
“Tại sao lại như vậy? Không thể nào, không thể nào.” Nhớ tới Hạ Thiên Hương, quả thật cô là một cô gái vô cùng trong sáng, vẻ ngoài non nớt, được Lục Diễm Chỉ và Hạ Thiên Tường bảo vệ rất tốt.
Vì có được sự chiều chuộng yêu thương của Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Hương chính xác là một đại tiểu thư.
Mà có một người anh trai mạnh mẽ tài giỏi giống như Hạ Thiên Tường, cô ấy vốn không cần phải tự ra ngoài lập nghiệp hay làm ăn lớn.
Chỉ cần yên phận làm đại tiểu thư nhà họ Hạ là tốt rồi.
Nhưng một cô gái không có tâm cơ gì như vậy đã xảy ra chuyện.
Tô Nhược Hân đột nhiên đã hiểu vì sao đêm đó Hạ Thiên Tường không về nhà.
Thì ra là Hạ Thiên Hương đã xảy ra chuyện.
/1174
|