Trần Minh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhược Hân, không thể không nói: “Kiểu trang điểm nào cũng hợp với cô, bất kể là trang điểm đậm hay trang điểm nhẹ.”
Dương Mỹ Lan ở bên cạnh cười nói: “Anh phải nói thế này này, chỉ cần là anh trang điểm thì kiểu nào cũng hợp với cô Tô.”
Lúc này, Trần Minh mới chú ý đến Dương Mỹ Lan đi cùng Tô Nhược Hân: “Cô cũng muốn trang điểm à”
“Nếu đã đến rồi, tôi sẽ làm một lần, nhưng rõ ràng là tôi sẽ xếp hàng, phải không?”
“Thật xin lỗi, hôm nay đặt kín lịch rồi, nếu không vừa rồi tôi cũng không mời bà Mai đi, không thì…”
Trần Minh nhìn chàng trai bên cạnh, nói: “Đây là học trò của tôi, Khâu Quán Anh, để học trò của tôi trang điểm cho cô nhé? Đảm bảo tay nghề của nó không thua gì tôi đâu, chỗ kém hơn chỉ là danh tiếng của nó còn chưa vang xa thôi.”
“Bảo tôi đồng ý thì cũng được, nhưng mà phải miễn…” Dương Mỹ Lan vừa nói đến đây thì đã cảm nhận được một cái nhìn lạnh lẽo khiến cô ta run rẩy, không thể không sửa lại lời nói: “Được rồi, dù sao tôi cũng chỉ muốn giải khuây một chút, nhưng anh phải giảm giá cho tôi đấy nhé.”
“Giảm giá 10%.” Chàng trai nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.
“Á, thế thì khác gì không giảm.” Dương Mỹ Lan liếc cậu ta một cái, sau đó, lại cảm nhận được cái lạnh mùa đông giữa mùa hè nóng nực: “Coi như tôi chưa nói gì, anh bắt đầu đi”
Vì vậy, trên hai ghế trang điểm, Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan đều trở nên bận rộn.
Hai lần trang điểm trước của Tô Nhược Hân, cô đều ngủ.
Nhưng lần này, cô lại mở to hai mắt, yên lặng quan sát nhất cử nhất động của Trần Minh, nhớ kỹ từng bước anh ta trang điểm cho cô.
Như vậy sau này khi mua mỹ phẩm thì ở nhà có thể trang điểm tùy thích rồi.
Nếu không thì cô cũng không thể lần nào cũng đến chỗ Trần Minh trang điểm được.
Đó không chỉ là sự lãng phí tiền bạc, mà còn là lãng phí thời gian.
Cô cũng không phải là một bà chủ sang chảnh giàu có như bà Mai và Tăng Hiểu Khê, cô thực sự không phải là tầng lớp giàu có nhàn hạ.
Dương Mỹ Lan thì ngược lại, giao bản thân cho chàng trai lạnh như tảng băng phía sau, không quan tâm gì cả, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Tô Nhược Hân, cậu đừng tin lời nói của người phụ nữ kia, tớ đoán bà ta chỉ là muốn làm cậu buồn bực, để cậu khó chịu thôi.”
Tô Nhược Hân vẫn nhìn mình và Trần Minh trong gương, như không nghe thấy gì, không có bất kỳ phản ứng nào.
“Hạ Thiên Tường không phải loại người như vậy, người khác không hiểu anh ấy, cậu còn không hiểu anh ấy à?”
“Tuy rằng tớ mới gặp anh ấy mấy lần, nhưng tớ cảm giác được, trong mắt anh ấy chỉ có một người phụ nữ là cậu thôi.”
“Tớ không phải phụ nữ.” Không ngờ, sau khi Dương Mỹ Lan nói xong câu cuối cùng, Tô Nhược.
Hân lại thình lình đáp như vậy.
Hai người đàn ông trong studio và Dương Mỹ Lan đồng thời run lên, sau đó tất cả đều lặng lẽ nhìn Tô Nhược Hân.
Sau đó, Dương Mỹ Lan liền hiểu được những lời của Tô Nhược Hân có ý là gì.
Một là cô còn trẻ, thân thể còn chưa trưởng thành, dáng người cùng lắm chỉ là một cô bé, chưa thể tính là một người phụ nữ trưởng thành.
Dương Mỹ Lan ở bên cạnh cười nói: “Anh phải nói thế này này, chỉ cần là anh trang điểm thì kiểu nào cũng hợp với cô Tô.”
Lúc này, Trần Minh mới chú ý đến Dương Mỹ Lan đi cùng Tô Nhược Hân: “Cô cũng muốn trang điểm à”
“Nếu đã đến rồi, tôi sẽ làm một lần, nhưng rõ ràng là tôi sẽ xếp hàng, phải không?”
“Thật xin lỗi, hôm nay đặt kín lịch rồi, nếu không vừa rồi tôi cũng không mời bà Mai đi, không thì…”
Trần Minh nhìn chàng trai bên cạnh, nói: “Đây là học trò của tôi, Khâu Quán Anh, để học trò của tôi trang điểm cho cô nhé? Đảm bảo tay nghề của nó không thua gì tôi đâu, chỗ kém hơn chỉ là danh tiếng của nó còn chưa vang xa thôi.”
“Bảo tôi đồng ý thì cũng được, nhưng mà phải miễn…” Dương Mỹ Lan vừa nói đến đây thì đã cảm nhận được một cái nhìn lạnh lẽo khiến cô ta run rẩy, không thể không sửa lại lời nói: “Được rồi, dù sao tôi cũng chỉ muốn giải khuây một chút, nhưng anh phải giảm giá cho tôi đấy nhé.”
“Giảm giá 10%.” Chàng trai nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.
“Á, thế thì khác gì không giảm.” Dương Mỹ Lan liếc cậu ta một cái, sau đó, lại cảm nhận được cái lạnh mùa đông giữa mùa hè nóng nực: “Coi như tôi chưa nói gì, anh bắt đầu đi”
Vì vậy, trên hai ghế trang điểm, Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan đều trở nên bận rộn.
Hai lần trang điểm trước của Tô Nhược Hân, cô đều ngủ.
Nhưng lần này, cô lại mở to hai mắt, yên lặng quan sát nhất cử nhất động của Trần Minh, nhớ kỹ từng bước anh ta trang điểm cho cô.
Như vậy sau này khi mua mỹ phẩm thì ở nhà có thể trang điểm tùy thích rồi.
Nếu không thì cô cũng không thể lần nào cũng đến chỗ Trần Minh trang điểm được.
Đó không chỉ là sự lãng phí tiền bạc, mà còn là lãng phí thời gian.
Cô cũng không phải là một bà chủ sang chảnh giàu có như bà Mai và Tăng Hiểu Khê, cô thực sự không phải là tầng lớp giàu có nhàn hạ.
Dương Mỹ Lan thì ngược lại, giao bản thân cho chàng trai lạnh như tảng băng phía sau, không quan tâm gì cả, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Tô Nhược Hân, cậu đừng tin lời nói của người phụ nữ kia, tớ đoán bà ta chỉ là muốn làm cậu buồn bực, để cậu khó chịu thôi.”
Tô Nhược Hân vẫn nhìn mình và Trần Minh trong gương, như không nghe thấy gì, không có bất kỳ phản ứng nào.
“Hạ Thiên Tường không phải loại người như vậy, người khác không hiểu anh ấy, cậu còn không hiểu anh ấy à?”
“Tuy rằng tớ mới gặp anh ấy mấy lần, nhưng tớ cảm giác được, trong mắt anh ấy chỉ có một người phụ nữ là cậu thôi.”
“Tớ không phải phụ nữ.” Không ngờ, sau khi Dương Mỹ Lan nói xong câu cuối cùng, Tô Nhược.
Hân lại thình lình đáp như vậy.
Hai người đàn ông trong studio và Dương Mỹ Lan đồng thời run lên, sau đó tất cả đều lặng lẽ nhìn Tô Nhược Hân.
Sau đó, Dương Mỹ Lan liền hiểu được những lời của Tô Nhược Hân có ý là gì.
Một là cô còn trẻ, thân thể còn chưa trưởng thành, dáng người cùng lắm chỉ là một cô bé, chưa thể tính là một người phụ nữ trưởng thành.
/1174
|