Tô Nhược Hân vừa nói như hế, những người hóng chuyện lập tức có người phản ứng lại: “Chẳng lẽ người này và người nổi mẩn trên mặt là đồng bọn, bọn họ phối hợp bao che cho nhau? Đều là kẻ lừa đảo cửa hàng mới mở trên kia cử tới?”
“Không phải, chúng tôi không quen nhau.” Người phụ nữ hốt hoảng liên tục lắc đầu.
“Quen hay không không quan trọng, thử lên tay cô †a xem có nổi mẩn đỏ không là biết ngay.”
“Đúng, thử lên mu bàn tay cô ta đi.” Những người đứng xem lâu lúc này cũng tò mò lời Tô Nhược Hân nói là thật hay giả.
“Mau thử đi.”
“Thử đi.”
“Không, không.” Người đó liên tục lùi về sau không muốn thử.
Nhưng cô ta không còn đường lui nữa, vì hai người họ gây chuyện ầm ï nên đám đông càng lúc càng nhiều người, người ở trong vòng tròn lúc này muốn đi ra e là rất khó.
“Cô hoảng sợ cái gì? Đâu khiến cô mất mạng đâu.” Lập tức có hai người hóng chuyện thay Tô Nhược Hân chặn người đó lại.
Tốc độ của Tô Nhược Hân rất nhanh, chiếc lá trong tay lướt qua mu bàn tay của người phụ nữ.
Cô ta lập tức lùi lại phía sau một bước.
Sau đó, trên mu bàn tay của người phụ nữ cũng bắt đầu nổi ban đỏ, nhưng tốc độ phát ban đỏ chậm hơn quá trình nổi ban trên mu bàn tay của Dương Mỹ Lan rất nhiều và lan ra khá chậm.
Phải mất nửa phút nó mới nổi lên.
“Ơ, vết ban đỏ trên mặt cô ta giống hệt vết ban đỏ trên mặt người phụ nữ kia. Xem ra vết ban đỏ trên mặt cô ta vốn dĩ không phải do dị ứng với kem nền mà là do chiếc lá kia gây ra. Bọn họ đang muốn hãm hại người khác bằng cách phá rối chuyện làm ăn của người ta đấy. Chuyện này thật quá đáng. Đây không phải là cạnh tranh lành mạnh mà là bất hợp pháp.” Một người hiểu chuyện đã thẳng thắn phân tích vấn đề.
“Không phải. Là do kem nền có vấn đề.” Người phụ nữ còn lại vẫn đang cố gắng tranh cãi.
“Đè cô ta xuống và thử đặt nó lên cổ cô ta đi.” Sau khi Tô Nhược Hân đưa ra chứng cứ thì mọi chuyện đã trở nên rõ ràng và được chứng thực. Tuy nhiên người phụ nữ này vẫn không chịu thừa nhận khiến một số người chính trực trong đám đông không thể chịu nổi.
Sau đó, khi nhận thấy người trong cửa hàng này không dám trực tiếp đứng ra vạch trần cái sai, đám đông đang xem náo nhiệt bèn trực tiếp đè cô ta xuống: “Cô bé này, làm phiền cô.”
Tô Nhược Hân ghét nhất những người làm mấy trò bẩn thỉu như vậy nên cô không hề khách khí đặt chiếc lá lên cổ của người phụ nữ kia.
Khi nó hạ xuống, cô ta hét lên như một con lợn đang bị giết.
Như thể chiếc lá đó sắp sửa giết chết cô ta vậy, tiếng thét vô cùng lớn.
Tô Nhược Hân hoàn toàn không để ý đến cô ta.
Chiếc lá trong tay cô hạ thẳng xuống và dừng trên cổ của người phụ nữ kia với độ chính xác hoàn hảo.
Sau đó, những đốm đỏ lập tức xuất hiện trên cổ của người phụ nữ, giống hệt vết ban đỏ trên mặt cô 1a.
Điều này lập tức trở thành bằng chứng xác thực.
“Đừng! Đừng đụng vào tôi. Đừng đụng vào tôi.”
Người phụ nữ không nhìn thấy cổ mình, lúc này đang la hét đầy hoảng sợ và rối loạn.
“Không phải, chúng tôi không quen nhau.” Người phụ nữ hốt hoảng liên tục lắc đầu.
“Quen hay không không quan trọng, thử lên tay cô †a xem có nổi mẩn đỏ không là biết ngay.”
“Đúng, thử lên mu bàn tay cô ta đi.” Những người đứng xem lâu lúc này cũng tò mò lời Tô Nhược Hân nói là thật hay giả.
“Mau thử đi.”
“Thử đi.”
“Không, không.” Người đó liên tục lùi về sau không muốn thử.
Nhưng cô ta không còn đường lui nữa, vì hai người họ gây chuyện ầm ï nên đám đông càng lúc càng nhiều người, người ở trong vòng tròn lúc này muốn đi ra e là rất khó.
“Cô hoảng sợ cái gì? Đâu khiến cô mất mạng đâu.” Lập tức có hai người hóng chuyện thay Tô Nhược Hân chặn người đó lại.
Tốc độ của Tô Nhược Hân rất nhanh, chiếc lá trong tay lướt qua mu bàn tay của người phụ nữ.
Cô ta lập tức lùi lại phía sau một bước.
Sau đó, trên mu bàn tay của người phụ nữ cũng bắt đầu nổi ban đỏ, nhưng tốc độ phát ban đỏ chậm hơn quá trình nổi ban trên mu bàn tay của Dương Mỹ Lan rất nhiều và lan ra khá chậm.
Phải mất nửa phút nó mới nổi lên.
“Ơ, vết ban đỏ trên mặt cô ta giống hệt vết ban đỏ trên mặt người phụ nữ kia. Xem ra vết ban đỏ trên mặt cô ta vốn dĩ không phải do dị ứng với kem nền mà là do chiếc lá kia gây ra. Bọn họ đang muốn hãm hại người khác bằng cách phá rối chuyện làm ăn của người ta đấy. Chuyện này thật quá đáng. Đây không phải là cạnh tranh lành mạnh mà là bất hợp pháp.” Một người hiểu chuyện đã thẳng thắn phân tích vấn đề.
“Không phải. Là do kem nền có vấn đề.” Người phụ nữ còn lại vẫn đang cố gắng tranh cãi.
“Đè cô ta xuống và thử đặt nó lên cổ cô ta đi.” Sau khi Tô Nhược Hân đưa ra chứng cứ thì mọi chuyện đã trở nên rõ ràng và được chứng thực. Tuy nhiên người phụ nữ này vẫn không chịu thừa nhận khiến một số người chính trực trong đám đông không thể chịu nổi.
Sau đó, khi nhận thấy người trong cửa hàng này không dám trực tiếp đứng ra vạch trần cái sai, đám đông đang xem náo nhiệt bèn trực tiếp đè cô ta xuống: “Cô bé này, làm phiền cô.”
Tô Nhược Hân ghét nhất những người làm mấy trò bẩn thỉu như vậy nên cô không hề khách khí đặt chiếc lá lên cổ của người phụ nữ kia.
Khi nó hạ xuống, cô ta hét lên như một con lợn đang bị giết.
Như thể chiếc lá đó sắp sửa giết chết cô ta vậy, tiếng thét vô cùng lớn.
Tô Nhược Hân hoàn toàn không để ý đến cô ta.
Chiếc lá trong tay cô hạ thẳng xuống và dừng trên cổ của người phụ nữ kia với độ chính xác hoàn hảo.
Sau đó, những đốm đỏ lập tức xuất hiện trên cổ của người phụ nữ, giống hệt vết ban đỏ trên mặt cô 1a.
Điều này lập tức trở thành bằng chứng xác thực.
“Đừng! Đừng đụng vào tôi. Đừng đụng vào tôi.”
Người phụ nữ không nhìn thấy cổ mình, lúc này đang la hét đầy hoảng sợ và rối loạn.
/1174
|