“Là có ý gì?” Mạc Tử Đơn tạm thời không phản ứng kịp bèn hỏi những điều dưỡng khác ý của Tô Nhược Hân là gì.
“Bác sĩ Mạc, lúc ở trên tầng Tô Nhược Hân đã nói hôm nay cô ấy muốn nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm ngày mai sẽ trở về thực tập ở phòng khám” Điều dưỡng Tiểu Điền ở bên cạnh giải thích hộ Tô Nhược Hân.
“Thật sao?” Mạc Tử Đơn nghe đến đó thì hai mắt sáng ngời.
“Vốn dĩ là thật, nhưng bây giờ cháu đổi ý rồi.” Tô Nhược Hân cũng trầm mặt xuống, hét lên một tiếng lạnh lùng.
“Cô nhóc Tô, cháu đây là…” Mạc Tử Đơn nghe đến đó thì lập tức mất bình tĩnh.
“Trừ khi ông lập tức rời khỏi nơi này bây giờ đến phòng khám khám cho những bệnh nhân muốn ông khám bệnh, nếu không, ngày mai cháu chắc chắn sẽ không về thực tập ở phòng khám của ông.” Tô Nhược Hân hung dữ nói.
“Được, được, được, tiểu tổ tông, giờ ông đồng ý cháu việc này, giờ ông đi ngay, như vậy đã được chưa?”
“Khi nào đến chỗ làm việc thì chụp ảnh gửi cháu, chứng minh ông thật sự đã đến đó.”
“Ông nhất định sẽ làm.” Mạc Tử Đơn quay người lên xe, thật ra ông ta cũng rất vội.
Dù sao, hôm nay bệnh nhân đã đến xếp hàng từ sáng sớm.
Họ đều là bệnh nhân cho nên bảo ông ta thật sự chẳng khó ngàng gì đến là rất khó.
Sau khi đợi ở đây một giờ, ông ta gần như phát điên mất rồi.
Quả thật, thói quen rất khó thay đổi.
Ông ta đã quen khám bệnh mỗi ngày rồi.
Thoáng cái liền thay đổi nên cảm thấy có cảm giác bối rối kỳ lạ.
Mạc Tử Đơn đi rồi, Tô Nhược Hân nhìn chăm chằm các đồng nghiệp lên hết xe BMW X3 này đến xe BMW X3 khác, đó chắc chắn là xe dành cho một người, rất oai phong.
Đoàn xe rầm rộ rời đi.
Cuối cùng đám đông cũng giải tán.
Chỉ có một vài cụ già tò mò vẫn cứ nhìn về phía cô và lẩm bẩm điều gì đó.
Chắc là đang đánh giá sự rầm rộ của đoàn xe vừa rồi.
Sau khi tiễn các đồng nghiệp đi, Tô Nhược Hân lên xe buýt.
Hôm nay là thứ sáu, đã qua giờ cao điểm buổi sáng, đây là lúc cô thích ngồi xe buýt nhất vì ít người.
Thật ra, cô muốn gọi cho Dương Mỹ Lan, nhưng vừa nghĩ đến những thứ cô muốn mua đều là vì Hạ Thiên Tường, nếu chuyện này truyền đến tai Dương Mỹ Lan thì khó tránh khỏi cô bạn hay thay đổi này sẽ trực tiếp lén lút nói cho Hạ Thiên Tường biết.
Như thế thì không bất ngờ nữa.
Nhưng vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.
Cô đang nghĩ đến Dương Mỹ Lan thì cậu ấy đã gọi đến đến rồi.
“Tô Nhược Hân, hôm nay có đi làm không? Tớ muốn đi mua sắm nhưng không có ai đi cùng.”
“Cậu có thể đi mua sắm cùng với dì mà” Tô Nhược Hân nhớ tới mẹ của Mỹ Lan thì cẩn thận đề nghị cậu ấy, như vậy đúng lúc có thể dành thời gian cho mẹ của cậu ấy.
Kết quả, Dương Mỹ Lan từ chối thẳng: “Nếu nói đi bộ với mẹ thì tớ không phản đối, nhưng mua sắm đồ thì chắc chắn là không được. Lúc trước tớ đã thử rồi, tớ và mẹ khác biệt thế hệ, hễ mà tớ thích cái gì là mẹ tớ không thích, mà mẹ tớ thích cái gì là tớ không thích. Kết quả là chưa kịp mua đã cãi nhau rồi.”
“Bác sĩ Mạc, lúc ở trên tầng Tô Nhược Hân đã nói hôm nay cô ấy muốn nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm ngày mai sẽ trở về thực tập ở phòng khám” Điều dưỡng Tiểu Điền ở bên cạnh giải thích hộ Tô Nhược Hân.
“Thật sao?” Mạc Tử Đơn nghe đến đó thì hai mắt sáng ngời.
“Vốn dĩ là thật, nhưng bây giờ cháu đổi ý rồi.” Tô Nhược Hân cũng trầm mặt xuống, hét lên một tiếng lạnh lùng.
“Cô nhóc Tô, cháu đây là…” Mạc Tử Đơn nghe đến đó thì lập tức mất bình tĩnh.
“Trừ khi ông lập tức rời khỏi nơi này bây giờ đến phòng khám khám cho những bệnh nhân muốn ông khám bệnh, nếu không, ngày mai cháu chắc chắn sẽ không về thực tập ở phòng khám của ông.” Tô Nhược Hân hung dữ nói.
“Được, được, được, tiểu tổ tông, giờ ông đồng ý cháu việc này, giờ ông đi ngay, như vậy đã được chưa?”
“Khi nào đến chỗ làm việc thì chụp ảnh gửi cháu, chứng minh ông thật sự đã đến đó.”
“Ông nhất định sẽ làm.” Mạc Tử Đơn quay người lên xe, thật ra ông ta cũng rất vội.
Dù sao, hôm nay bệnh nhân đã đến xếp hàng từ sáng sớm.
Họ đều là bệnh nhân cho nên bảo ông ta thật sự chẳng khó ngàng gì đến là rất khó.
Sau khi đợi ở đây một giờ, ông ta gần như phát điên mất rồi.
Quả thật, thói quen rất khó thay đổi.
Ông ta đã quen khám bệnh mỗi ngày rồi.
Thoáng cái liền thay đổi nên cảm thấy có cảm giác bối rối kỳ lạ.
Mạc Tử Đơn đi rồi, Tô Nhược Hân nhìn chăm chằm các đồng nghiệp lên hết xe BMW X3 này đến xe BMW X3 khác, đó chắc chắn là xe dành cho một người, rất oai phong.
Đoàn xe rầm rộ rời đi.
Cuối cùng đám đông cũng giải tán.
Chỉ có một vài cụ già tò mò vẫn cứ nhìn về phía cô và lẩm bẩm điều gì đó.
Chắc là đang đánh giá sự rầm rộ của đoàn xe vừa rồi.
Sau khi tiễn các đồng nghiệp đi, Tô Nhược Hân lên xe buýt.
Hôm nay là thứ sáu, đã qua giờ cao điểm buổi sáng, đây là lúc cô thích ngồi xe buýt nhất vì ít người.
Thật ra, cô muốn gọi cho Dương Mỹ Lan, nhưng vừa nghĩ đến những thứ cô muốn mua đều là vì Hạ Thiên Tường, nếu chuyện này truyền đến tai Dương Mỹ Lan thì khó tránh khỏi cô bạn hay thay đổi này sẽ trực tiếp lén lút nói cho Hạ Thiên Tường biết.
Như thế thì không bất ngờ nữa.
Nhưng vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.
Cô đang nghĩ đến Dương Mỹ Lan thì cậu ấy đã gọi đến đến rồi.
“Tô Nhược Hân, hôm nay có đi làm không? Tớ muốn đi mua sắm nhưng không có ai đi cùng.”
“Cậu có thể đi mua sắm cùng với dì mà” Tô Nhược Hân nhớ tới mẹ của Mỹ Lan thì cẩn thận đề nghị cậu ấy, như vậy đúng lúc có thể dành thời gian cho mẹ của cậu ấy.
Kết quả, Dương Mỹ Lan từ chối thẳng: “Nếu nói đi bộ với mẹ thì tớ không phản đối, nhưng mua sắm đồ thì chắc chắn là không được. Lúc trước tớ đã thử rồi, tớ và mẹ khác biệt thế hệ, hễ mà tớ thích cái gì là mẹ tớ không thích, mà mẹ tớ thích cái gì là tớ không thích. Kết quả là chưa kịp mua đã cãi nhau rồi.”
/1174
|