Trần Sang vung tay lên, tay sai kéo hai người Mạnh Tiệp Dư và Ngô Dịch An lập tức dừng lại: “Nhược Hân, sao vậy?”
“Thả hai người bọn họ đi, dù sao hai người bọn họ cũng không thể làm nghề bác sĩ ở thành phố T này được nữa, cũng chưa chắc người nhà đã có thể đi theo, cái gì cũng phải bắt đầu lại từ đầu, không nên làm hại đến tính mạng người khác, cứ quyết vậy đi.”
Vừa nãy Trần Sang vừa đi ra ngoài, Tô Nhược Hân lấy điện thoại, mở camera ở hành lang, nghe thấy Trần Sang muốn ném hai người đó xuống nước, nên không nhịn được mà đi ra.
Cũng là do cô mà ra, muốn cởi chuông phải cần người buộc chuông.
Cô chỉ muốn cho bọn họ một bài học nhớ đời.
Cô phát sóng trực tiếp đã khiến hai người thân bại danh liệt ở thành phố T, thành loại người đáng căm giận.
“Nhược Hân…” Trần Sang hơi rung động, không ngờ Tô Nhược Hân tốt bụng như vậy.
Ở chỗ của anh ta, ném xuống sông cho cá ăn được xem là hình phạt nhẹ nhất, không băm bọn họ thành tám miếng đã là ban ơn rồi.
“Tô Nhược Hân, cảm ơn cô, làm trâu làm ngựa cũng không đủ để đền ơn.” Đột nhiên Ngô Dịch An đi qua người Trần Sang, quỳ trước mặt Tô Nhược Hân một lần nữa: “Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi.”
Vốn dĩ do ông ta sai vì ham mê nữ sắc, sau khi nhận ra Mạnh Tiệp Dư là mối hoạ đã hoàn toàn sáng mắt ra.
Tô Nhược Hân xua tay: “Từ nay cách xa tôi một chút, đừng để tôi mất hứng vì nhìn thấy hai người nữa, nếu không, ném xuống sông cho cá ăn còn nhẹ nhàng chán.”
Nếu như bọn hắn họ có lần sau nữa, thì thật sự là đi vào chỗ chết, sẽ không khoan nhượng nữa.
Đi rồi.
Mạnh Tiệp Dư và Ngô Dịch An bị người của Trần Sang kéo đi.
Lúc này Tô Nhược Hân mới đóng cửa lại, về căn hộ.
Kết quả, mới quay người lại, cơ thể đã bị Hạ Thiên Tường ngồi cuối bàn ôm một cái, sau đó nghe thấy người đàn ông nói nhỏ bên tai cô: “Không muốn anh về nhà?”
“Muốn mà, rất muốn anh về nhà, ai biết anh lại chạy tới đây.’ Rõ ràng cô đã nói với anh đêm nay phải về biệt thự Bán Sơn, kết quả, Hạ Thiên Tường lại tới chỗ này của cô.
Sắc mặt của Hạ Thiên Tường trầm xuống: “Nơi này mới là nhà.”
Ở biệt thự Bán Sơn đó, mỗi lần nghĩ đến Lục Diễm Chỉ, anh đều không muốn trở về.
Lúc trước là ba, bây giờ là mẹ.
Đã không còn sạch sẽ.
“Hạ Thiên Tường, anh coi em là cái gì?” Tô Nhược Hân lười biếng vùi trong ngực anh, bỗng nhiên lúc này mới phát hiện, cô đã gần gũi với anh như thế này thành thói quen từ lâu.
“Em đoán xem.’ Hạ Thiên Tường ôm Tô Nhược Hân ngồi xuống ghế sô pha, cúi đầu hôn lên môi cô.
Đang định xâm nhập, Tô Nhược Hân đã nghiêng đầu: “Em muốn đi tắm.”
Tô Nhược Hân nhớ ra đồ mà mình tự đến hiệu thuốc mua.
Tối nay, cô muốn dùng.
Nghĩ đến đây cô đã bắt đầu tai nóng lên, tim đập dồn.
“Cùng nhau.” Không ngờ, Hạ Thiên Tường không hề có ý định buông tha cho Tô Nhược Hân, ôm cô đi về phía nhà tắm.
“Thả hai người bọn họ đi, dù sao hai người bọn họ cũng không thể làm nghề bác sĩ ở thành phố T này được nữa, cũng chưa chắc người nhà đã có thể đi theo, cái gì cũng phải bắt đầu lại từ đầu, không nên làm hại đến tính mạng người khác, cứ quyết vậy đi.”
Vừa nãy Trần Sang vừa đi ra ngoài, Tô Nhược Hân lấy điện thoại, mở camera ở hành lang, nghe thấy Trần Sang muốn ném hai người đó xuống nước, nên không nhịn được mà đi ra.
Cũng là do cô mà ra, muốn cởi chuông phải cần người buộc chuông.
Cô chỉ muốn cho bọn họ một bài học nhớ đời.
Cô phát sóng trực tiếp đã khiến hai người thân bại danh liệt ở thành phố T, thành loại người đáng căm giận.
“Nhược Hân…” Trần Sang hơi rung động, không ngờ Tô Nhược Hân tốt bụng như vậy.
Ở chỗ của anh ta, ném xuống sông cho cá ăn được xem là hình phạt nhẹ nhất, không băm bọn họ thành tám miếng đã là ban ơn rồi.
“Tô Nhược Hân, cảm ơn cô, làm trâu làm ngựa cũng không đủ để đền ơn.” Đột nhiên Ngô Dịch An đi qua người Trần Sang, quỳ trước mặt Tô Nhược Hân một lần nữa: “Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi.”
Vốn dĩ do ông ta sai vì ham mê nữ sắc, sau khi nhận ra Mạnh Tiệp Dư là mối hoạ đã hoàn toàn sáng mắt ra.
Tô Nhược Hân xua tay: “Từ nay cách xa tôi một chút, đừng để tôi mất hứng vì nhìn thấy hai người nữa, nếu không, ném xuống sông cho cá ăn còn nhẹ nhàng chán.”
Nếu như bọn hắn họ có lần sau nữa, thì thật sự là đi vào chỗ chết, sẽ không khoan nhượng nữa.
Đi rồi.
Mạnh Tiệp Dư và Ngô Dịch An bị người của Trần Sang kéo đi.
Lúc này Tô Nhược Hân mới đóng cửa lại, về căn hộ.
Kết quả, mới quay người lại, cơ thể đã bị Hạ Thiên Tường ngồi cuối bàn ôm một cái, sau đó nghe thấy người đàn ông nói nhỏ bên tai cô: “Không muốn anh về nhà?”
“Muốn mà, rất muốn anh về nhà, ai biết anh lại chạy tới đây.’ Rõ ràng cô đã nói với anh đêm nay phải về biệt thự Bán Sơn, kết quả, Hạ Thiên Tường lại tới chỗ này của cô.
Sắc mặt của Hạ Thiên Tường trầm xuống: “Nơi này mới là nhà.”
Ở biệt thự Bán Sơn đó, mỗi lần nghĩ đến Lục Diễm Chỉ, anh đều không muốn trở về.
Lúc trước là ba, bây giờ là mẹ.
Đã không còn sạch sẽ.
“Hạ Thiên Tường, anh coi em là cái gì?” Tô Nhược Hân lười biếng vùi trong ngực anh, bỗng nhiên lúc này mới phát hiện, cô đã gần gũi với anh như thế này thành thói quen từ lâu.
“Em đoán xem.’ Hạ Thiên Tường ôm Tô Nhược Hân ngồi xuống ghế sô pha, cúi đầu hôn lên môi cô.
Đang định xâm nhập, Tô Nhược Hân đã nghiêng đầu: “Em muốn đi tắm.”
Tô Nhược Hân nhớ ra đồ mà mình tự đến hiệu thuốc mua.
Tối nay, cô muốn dùng.
Nghĩ đến đây cô đã bắt đầu tai nóng lên, tim đập dồn.
“Cùng nhau.” Không ngờ, Hạ Thiên Tường không hề có ý định buông tha cho Tô Nhược Hân, ôm cô đi về phía nhà tắm.
/1174
|