Lúc Tô Nhược Hân đến phòng khám thực tập không hề cố ý che giấu những thông tin này, thế nên là chủ nhiệm của khoa cấp cứu cô ta cũng biết rõ.
Kết quả vừa ra khỏi thang máy, đã trông thấy Ngô Dịch An quỳ trước cửa nhà Tô Nhược Hân.
“Dịch An…” Tuy Ngô Dịch An không cần cô ta nữa, nhưng thấy ông ta quỳ ở đó, tính ra cũng như những lời ông ta đã nói, toàn bộ đều là vì cô ta.
Sau đó một bước sai, từng bước sai khiêu khích người không thể chọc vào là Tô Nhược Hân.
Mạnh Tiệp Dư cắn môi, nhanh chóng quỳ bên cạnh Ngô Dịch An: “Dịch An, tôi sai rồi.”
Nếu khi trước cô ta vẫn còn kiêu căng, sau này sự xuất hiện của Mạc Tử Đơn đã tát thẳng vào mặt cô †a, cô ta mới biết ngày xưa mình cứ mãi không tỉnh táo sống trong mộng ảo.
Mạc Tử Đơn mới là người đứng đầu thật sự của phòng khám, Ngô Dịch An chẳng là gì cả.
Ngô Dịch An như thể không nghe thấy, lùi lại một bước quỳ ở đó.
Ngay cả cọ vào quần tây ông ta cũng mặc kệ chẳng màng đến.
Dáng vẻ như không muốn quỳ cùng Mạnh Tiệp Dư.
“Dịch An, ông cho tôi cơ hội, tôi thật sự biết sai rồi.”
“Thật sự biết lỗi à?” Mạnh Tiệp Dư vừa dứt lời, lập tức nghe thấy câu hỏi vặn lại này.
Nhưng hoàn toàn không phải từ Ngô Dịch An.
Mà là giọng đàn ông hoàn toàn xa lạ với Mạnh Tiệp Dư, câu hỏi kia mang theo giọng điệu lạnh lẽo, khiến Mạnh Tiệp Dư hoảng hốt: “Anh là ai?”
“Một người có thể khiến cô thật lòng biết lỗi.”
Mạnh Tiệp Dư quay đầu nhìn người đàn ông trước mắt, cô ta không quen người này, nhưng ánh mắt người đàn ông nhìn cô ta dường như muốn xé nát cô ta, khiến lòng cô ta sợ hãi: “Anh muốn làm gì?”
Trần Sang từ trên cao nhìn xuống Mạnh Tiệp Dư, nhanh chóng giơ tay: “Người đâu, đánh cho tôi, giữ lại một hơi là được.”
Trần Sang ra lệnh xong, bèn lùi sang một bên.
Hai người đàn em lập tức bước lên, trong lúc Mạnh Tiệp Dư sợ hãi muôn phần màn chào hỏi tay đấm chân đá đã giáng xuống người Mạnh Tiệp Dư.
Cảnh tượng này chẳng thèm tránh né Ngô Dịch An.
Khi trước Ngô Dịch An chỉ biết Tô Nhược Hân được Mạc Tử Đơn nâng đỡ, nào hay vẫn còn nhân vật ghê gớm như Trần Sang này.
Chỉ trông thấy cách người của anh ta đánh đấm thôi, ông ta đã hoảng hồn tè ra quần.
Đây là muốn đánh cho chết.
Nhưng vẫn sẽ để lại một hơi thở.
Nhưng dù có giữ lại một hơi kia, hơn phân nửa cũng là sống không bằng chết.
Rất nhanh Mạnh Tiệp Dư chỉ còn thở thoi thóp.
Bấy giờ hai người kia mới dừng tay, xếp cô ta thành tư thế quỳ trước cửa căn hộ của Tô Nhược Hân.
Mạnh Tiệp Dư lúc này một chữ cũng không thốt nên lời.
Thực ra bắt đầu từ lúc cô ta bị đánh, cô ta đã không thể phát ra âm thanh nào nữa.
Miệng của cô ta đã bị bịt kín từ sớm.
Kết quả vừa ra khỏi thang máy, đã trông thấy Ngô Dịch An quỳ trước cửa nhà Tô Nhược Hân.
“Dịch An…” Tuy Ngô Dịch An không cần cô ta nữa, nhưng thấy ông ta quỳ ở đó, tính ra cũng như những lời ông ta đã nói, toàn bộ đều là vì cô ta.
Sau đó một bước sai, từng bước sai khiêu khích người không thể chọc vào là Tô Nhược Hân.
Mạnh Tiệp Dư cắn môi, nhanh chóng quỳ bên cạnh Ngô Dịch An: “Dịch An, tôi sai rồi.”
Nếu khi trước cô ta vẫn còn kiêu căng, sau này sự xuất hiện của Mạc Tử Đơn đã tát thẳng vào mặt cô †a, cô ta mới biết ngày xưa mình cứ mãi không tỉnh táo sống trong mộng ảo.
Mạc Tử Đơn mới là người đứng đầu thật sự của phòng khám, Ngô Dịch An chẳng là gì cả.
Ngô Dịch An như thể không nghe thấy, lùi lại một bước quỳ ở đó.
Ngay cả cọ vào quần tây ông ta cũng mặc kệ chẳng màng đến.
Dáng vẻ như không muốn quỳ cùng Mạnh Tiệp Dư.
“Dịch An, ông cho tôi cơ hội, tôi thật sự biết sai rồi.”
“Thật sự biết lỗi à?” Mạnh Tiệp Dư vừa dứt lời, lập tức nghe thấy câu hỏi vặn lại này.
Nhưng hoàn toàn không phải từ Ngô Dịch An.
Mà là giọng đàn ông hoàn toàn xa lạ với Mạnh Tiệp Dư, câu hỏi kia mang theo giọng điệu lạnh lẽo, khiến Mạnh Tiệp Dư hoảng hốt: “Anh là ai?”
“Một người có thể khiến cô thật lòng biết lỗi.”
Mạnh Tiệp Dư quay đầu nhìn người đàn ông trước mắt, cô ta không quen người này, nhưng ánh mắt người đàn ông nhìn cô ta dường như muốn xé nát cô ta, khiến lòng cô ta sợ hãi: “Anh muốn làm gì?”
Trần Sang từ trên cao nhìn xuống Mạnh Tiệp Dư, nhanh chóng giơ tay: “Người đâu, đánh cho tôi, giữ lại một hơi là được.”
Trần Sang ra lệnh xong, bèn lùi sang một bên.
Hai người đàn em lập tức bước lên, trong lúc Mạnh Tiệp Dư sợ hãi muôn phần màn chào hỏi tay đấm chân đá đã giáng xuống người Mạnh Tiệp Dư.
Cảnh tượng này chẳng thèm tránh né Ngô Dịch An.
Khi trước Ngô Dịch An chỉ biết Tô Nhược Hân được Mạc Tử Đơn nâng đỡ, nào hay vẫn còn nhân vật ghê gớm như Trần Sang này.
Chỉ trông thấy cách người của anh ta đánh đấm thôi, ông ta đã hoảng hồn tè ra quần.
Đây là muốn đánh cho chết.
Nhưng vẫn sẽ để lại một hơi thở.
Nhưng dù có giữ lại một hơi kia, hơn phân nửa cũng là sống không bằng chết.
Rất nhanh Mạnh Tiệp Dư chỉ còn thở thoi thóp.
Bấy giờ hai người kia mới dừng tay, xếp cô ta thành tư thế quỳ trước cửa căn hộ của Tô Nhược Hân.
Mạnh Tiệp Dư lúc này một chữ cũng không thốt nên lời.
Thực ra bắt đầu từ lúc cô ta bị đánh, cô ta đã không thể phát ra âm thanh nào nữa.
Miệng của cô ta đã bị bịt kín từ sớm.
/1174
|