Nếu để con gái nhìn thấy, chỉ sợ từ nay về sau chuyện này sẽ để lại bóng đen khó có thể xoá nhoà trong lòng con mất.
“Ơ hay, đó là phát sóng trực tiếp, ông đã bị phát sóng trực tiếp đấy, ông có hiểu ý trực tiếp nghĩa là gì không? Có nghĩa là video đó không qua bất cứ chỉnh sửa nào đã phát lên diễn đàn ngay lập tức, từ giờ phút này trở đi ông đã nổi tiếng rồi.”
“Nổi… nổi tiếng?” Phó giám đốc Ngô hoàn toàn chết lặng.
“Đúng vậy, còn tiện thể mang tôi cùng con gái vào luôn, họ Ngô kia, ông làm tôi quá thất vọng, ông mau về nhà đi, tôi muốn ly hôn với ông, ông phải rời khỏi nhà mà không có được bất kỳ tài sản nào hết, từ nay về sau tôi và ông có chết cũng không còn liên quan gì đến nhau.”
Sau khi người phụ nữ hét lên đã dứt khoát cúp điện thoại.
Phó giám đốc Ngô ngồi sụp xuống cầu thang, run rẩy bật màn hình đã tắt của điện thoại lên, sau đó tùy tiện nhấp vào một trong những diễn đàn địa phương lớn nhất ở thành phố T.
Khi mở lên tay ông ta vẫn không ngừng run rẩy.
Sau khi run rẩy một lúc lâu mới mở được trang hóng dưa Giang Hồ.
Sau đó, đã thấy ngay video của mình và chủ nhiệm Mạnh sau khi được phát trực tiếp, hiện giờ đang được treo trên diễn đàn địa phương lớn nhất ở thành phố T.
Mà số lượt truy cập vào video đã vượt quá 10. 000 lượt tại thời điểm này.
Tuy nhiên, từ lúc bị Tô Nhược Hân bỏ lại đến bây giờ cũng chỉ mới mấy phút…
“Là Tô Nhược Hân, là Tô Nhược Hân.” Bên kia, chủ nhiệm Mạnh cũng đang lướt điện thoại, lúc này ngay cả đứng cũng đứng không vững, cô ta hoàn toàn hoảng sợ: “Phó giám đốc Ngô, nghĩ cách gì đi, nhanh nghĩ cách gì xoá những video đó khỏi internet, xóa hết tất cả đi”
Phó giám đốc Ngô nằm thẳng cảng trên cầu thang, hai mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà hoàn toàn không thể hoàn hồn lại.
Bên tai ông ta văng vẳng những lời mắng nhiếc của vợ, yêu cầu ông ta ra khỏi nhà mà không lấy được bất kỳ tài sản nào.
Vậy ông ta sẽ không còn gì nữa.
Không nhà, không xe, không con gái.
Đất vàng đã ngập đến tận cổ, mới qua năm mươi tuổi đã mất tất cả, ông ta làm sao chịu nổi, nghĩ đến đây, ông ta vội vùng dậy, tát chủ nhiệm Mạnh một bạt tai: “Đều tại cái thứ đê tiện cô, kêu cô dừng lại khiêm tốn lại mà vẫn cứ không làm theo, bây giờ thì hay rồi, mặt mũi đã bị cô làm cho mất hết rồi.
Nói rồi, ông ta lại đứng dậy đá mạnh vào người chủ nhiệm Mạnh thêm một phát, xong lúc này mới nhanh chóng đi xuống cầu thang.
“Phó giám đốc Ngô… Phó giám đốc Ngô…”
Chủ nhiệm Mạnh xoa vùng ngực bị đá, cô ta đã suy sụp đến cùng cực.
Nhưng, sự việc vẫn chưa kết thúc.
Trong nháy mắt, điện thoại di động của cô ta lại vang lên.
Cuộc gọi trước đó là của giám đốc Vương, khi cô ta bắt máy mới biết mình xong đời rồi.
Bây giờ nhìn thấy cuộc gọi của bác sĩ Mạc, chủ nhiệm Mạnh nghe thấy tiếng nhạc chuông điện thoại nhưng cứ như nghe thấy âm thanh ma quỷ, nó lấp đầy màng nhĩ cô ta và gần như khiến cô ta phát điên.
Không thể nhận.
Tuyệt đối không thể nhận.
Cuộc gọi của bác sĩ Mạc chắc hẳn có cùng mục đích giám đốc Vương, đều là để sa thải cô ta và Phó giám đốc Ngô.
“Ơ hay, đó là phát sóng trực tiếp, ông đã bị phát sóng trực tiếp đấy, ông có hiểu ý trực tiếp nghĩa là gì không? Có nghĩa là video đó không qua bất cứ chỉnh sửa nào đã phát lên diễn đàn ngay lập tức, từ giờ phút này trở đi ông đã nổi tiếng rồi.”
“Nổi… nổi tiếng?” Phó giám đốc Ngô hoàn toàn chết lặng.
“Đúng vậy, còn tiện thể mang tôi cùng con gái vào luôn, họ Ngô kia, ông làm tôi quá thất vọng, ông mau về nhà đi, tôi muốn ly hôn với ông, ông phải rời khỏi nhà mà không có được bất kỳ tài sản nào hết, từ nay về sau tôi và ông có chết cũng không còn liên quan gì đến nhau.”
Sau khi người phụ nữ hét lên đã dứt khoát cúp điện thoại.
Phó giám đốc Ngô ngồi sụp xuống cầu thang, run rẩy bật màn hình đã tắt của điện thoại lên, sau đó tùy tiện nhấp vào một trong những diễn đàn địa phương lớn nhất ở thành phố T.
Khi mở lên tay ông ta vẫn không ngừng run rẩy.
Sau khi run rẩy một lúc lâu mới mở được trang hóng dưa Giang Hồ.
Sau đó, đã thấy ngay video của mình và chủ nhiệm Mạnh sau khi được phát trực tiếp, hiện giờ đang được treo trên diễn đàn địa phương lớn nhất ở thành phố T.
Mà số lượt truy cập vào video đã vượt quá 10. 000 lượt tại thời điểm này.
Tuy nhiên, từ lúc bị Tô Nhược Hân bỏ lại đến bây giờ cũng chỉ mới mấy phút…
“Là Tô Nhược Hân, là Tô Nhược Hân.” Bên kia, chủ nhiệm Mạnh cũng đang lướt điện thoại, lúc này ngay cả đứng cũng đứng không vững, cô ta hoàn toàn hoảng sợ: “Phó giám đốc Ngô, nghĩ cách gì đi, nhanh nghĩ cách gì xoá những video đó khỏi internet, xóa hết tất cả đi”
Phó giám đốc Ngô nằm thẳng cảng trên cầu thang, hai mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà hoàn toàn không thể hoàn hồn lại.
Bên tai ông ta văng vẳng những lời mắng nhiếc của vợ, yêu cầu ông ta ra khỏi nhà mà không lấy được bất kỳ tài sản nào.
Vậy ông ta sẽ không còn gì nữa.
Không nhà, không xe, không con gái.
Đất vàng đã ngập đến tận cổ, mới qua năm mươi tuổi đã mất tất cả, ông ta làm sao chịu nổi, nghĩ đến đây, ông ta vội vùng dậy, tát chủ nhiệm Mạnh một bạt tai: “Đều tại cái thứ đê tiện cô, kêu cô dừng lại khiêm tốn lại mà vẫn cứ không làm theo, bây giờ thì hay rồi, mặt mũi đã bị cô làm cho mất hết rồi.
Nói rồi, ông ta lại đứng dậy đá mạnh vào người chủ nhiệm Mạnh thêm một phát, xong lúc này mới nhanh chóng đi xuống cầu thang.
“Phó giám đốc Ngô… Phó giám đốc Ngô…”
Chủ nhiệm Mạnh xoa vùng ngực bị đá, cô ta đã suy sụp đến cùng cực.
Nhưng, sự việc vẫn chưa kết thúc.
Trong nháy mắt, điện thoại di động của cô ta lại vang lên.
Cuộc gọi trước đó là của giám đốc Vương, khi cô ta bắt máy mới biết mình xong đời rồi.
Bây giờ nhìn thấy cuộc gọi của bác sĩ Mạc, chủ nhiệm Mạnh nghe thấy tiếng nhạc chuông điện thoại nhưng cứ như nghe thấy âm thanh ma quỷ, nó lấp đầy màng nhĩ cô ta và gần như khiến cô ta phát điên.
Không thể nhận.
Tuyệt đối không thể nhận.
Cuộc gọi của bác sĩ Mạc chắc hẳn có cùng mục đích giám đốc Vương, đều là để sa thải cô ta và Phó giám đốc Ngô.
/1174
|