Hiện tại đang là nghỉ hè.
Thế nên sân trường rất vắng lặng, hầu như không thấy một ai.
Xuyên qua cánh rừng nhỏ đằng trước sẽ đến một cổng khác của Trường trung học Khải Mỹ.
Đi qua cánh cửa ấy sẽ đến khu chung cư.
Không có ai quen thuộc với sơ đồ Trường trung học Khải Mỹ hơn cô.
Có điều, đang đi thì Tô Nhược Hân bỗng thấy dường như có người đang đi theo mình.
Nhưng cô quay đầu lại thì chẳng thấy ai.
Đăng trước có một cây đa lớn.
Hằng năm, trước khi bước vào kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, các học sinh lớp mười hai của Trường trung học Khải Mỹ đều viết bùa cầu nguyện rồi treo lên cây đa lớn này.
Năm nay cô cũng treo bùa.
Nghe nói cây đa lớn này rất thần kỳ.
Nếu treo bùa cầu nguyện lên cây đa thì nhất định sẽ cầu được ước thấy.
Tô Nhược Hân đi tới trước cây đa.
Sau đó, cô nhảy phóc ra sau cây.
Tô Nhược Hân áp sát vào thân cây, hết nghiêng người qua bên này lại nghiêng người qua bên kia.
Cô lặng lẽ nhìn về phía con đường mòn lúc tới đây.
Quả nhiên, có một người đang nhanh chóng đi tới.
Trông gã ta khoảng hai mươi mấy tuổi nên chắc chắn không phải học sinh Trường trung học Khải Mỹ.
Học sinh của ngôi trường này dù là hồi nhỏ nhập học muộn hay bị lưu ban thì cũng chưa bao giờ vượt quá hai mươi tuổi.
Do đó, nhất định người này đi theo cô tới đây suốt cả đường đi.
Thấy tên đó càng ngày càng gần, Tô Nhược Hân thình lình đi ra từ sau cây đa lớn: “Nói, ai sai anh theo dõi tôi?”
Tên đàn ông đang muốn lướt qua cây đa để đuổi theo Tô Nhược Hân thì cô đột ngột xuất hiện trước mặt làm gã hoảng sợ giật mình, lùi lại một bước rồi nói một cách không ngần ngại: “Không mướn cô xen vào, chịu đòn đi!”
Dứt lời, gã đàn ông vung tay thật mạnh về phía Tô Nhược Hân.
Thoạt trông tốc độ của gã ta không hề chậm chạp chút nào.
Nếu đã bị Tô Nhược Hân phát hiện thì gã hành động thôi.
Sớm muộn gì cũng phải làm.
Tô Nhược Hân đã đoán được gã sẽ đột ngột ra tay từ trước, nhưng sở dĩ cô dám lộ mặt đối đầu với tên này cũng là có lý do.
Đi cùng tên đàn ông theo dõi cô một quấng đường, mặc dù tốc độ gã không chậm, luôn theo sát cô nhưng tốc độ lúc trước của cô chỉ là tốc độ cô dùng thường ngày, còn chưa bằng 30% tốc độ nhanh nhất của cô.
Vì vậy mà với tốc độ của tên đàn ông này, chỉ cần cô đi nhanh hơn chút nữa là gã sẽ bị tụt lại ngay.
Tô Nhược Hân bỗng lùi lại, mới đó đã cách xa ba mét.
Cứ như đang dịch chuyển không gian vậy.
Tên đàn ông sững sờ, nhưng ngay sau đó vẫn đuổi theo cô.
Thế nên sân trường rất vắng lặng, hầu như không thấy một ai.
Xuyên qua cánh rừng nhỏ đằng trước sẽ đến một cổng khác của Trường trung học Khải Mỹ.
Đi qua cánh cửa ấy sẽ đến khu chung cư.
Không có ai quen thuộc với sơ đồ Trường trung học Khải Mỹ hơn cô.
Có điều, đang đi thì Tô Nhược Hân bỗng thấy dường như có người đang đi theo mình.
Nhưng cô quay đầu lại thì chẳng thấy ai.
Đăng trước có một cây đa lớn.
Hằng năm, trước khi bước vào kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, các học sinh lớp mười hai của Trường trung học Khải Mỹ đều viết bùa cầu nguyện rồi treo lên cây đa lớn này.
Năm nay cô cũng treo bùa.
Nghe nói cây đa lớn này rất thần kỳ.
Nếu treo bùa cầu nguyện lên cây đa thì nhất định sẽ cầu được ước thấy.
Tô Nhược Hân đi tới trước cây đa.
Sau đó, cô nhảy phóc ra sau cây.
Tô Nhược Hân áp sát vào thân cây, hết nghiêng người qua bên này lại nghiêng người qua bên kia.
Cô lặng lẽ nhìn về phía con đường mòn lúc tới đây.
Quả nhiên, có một người đang nhanh chóng đi tới.
Trông gã ta khoảng hai mươi mấy tuổi nên chắc chắn không phải học sinh Trường trung học Khải Mỹ.
Học sinh của ngôi trường này dù là hồi nhỏ nhập học muộn hay bị lưu ban thì cũng chưa bao giờ vượt quá hai mươi tuổi.
Do đó, nhất định người này đi theo cô tới đây suốt cả đường đi.
Thấy tên đó càng ngày càng gần, Tô Nhược Hân thình lình đi ra từ sau cây đa lớn: “Nói, ai sai anh theo dõi tôi?”
Tên đàn ông đang muốn lướt qua cây đa để đuổi theo Tô Nhược Hân thì cô đột ngột xuất hiện trước mặt làm gã hoảng sợ giật mình, lùi lại một bước rồi nói một cách không ngần ngại: “Không mướn cô xen vào, chịu đòn đi!”
Dứt lời, gã đàn ông vung tay thật mạnh về phía Tô Nhược Hân.
Thoạt trông tốc độ của gã ta không hề chậm chạp chút nào.
Nếu đã bị Tô Nhược Hân phát hiện thì gã hành động thôi.
Sớm muộn gì cũng phải làm.
Tô Nhược Hân đã đoán được gã sẽ đột ngột ra tay từ trước, nhưng sở dĩ cô dám lộ mặt đối đầu với tên này cũng là có lý do.
Đi cùng tên đàn ông theo dõi cô một quấng đường, mặc dù tốc độ gã không chậm, luôn theo sát cô nhưng tốc độ lúc trước của cô chỉ là tốc độ cô dùng thường ngày, còn chưa bằng 30% tốc độ nhanh nhất của cô.
Vì vậy mà với tốc độ của tên đàn ông này, chỉ cần cô đi nhanh hơn chút nữa là gã sẽ bị tụt lại ngay.
Tô Nhược Hân bỗng lùi lại, mới đó đã cách xa ba mét.
Cứ như đang dịch chuyển không gian vậy.
Tên đàn ông sững sờ, nhưng ngay sau đó vẫn đuổi theo cô.
/1174
|