Chương 481: Cãi nhau đầu giường, làm hòa cuối giường
Văn Hi nói xong liền muốn đi, nhưng lúc này, Phong Hành Diễm lại cho người ngăn cản cô ta.
Văn Hi kinh ngạc nhìn Phong hành Diễm, cô ta ôm chặt đứa bé, cô ta sợ hãi, sợ Phong Hành Diễm sẽ cướp con của mình!
“Tuy rằng lời cô nói rất phù hợp với logic, nhưng mà tôi không thể tin tưởng lời nói từ một phía được.”
Phong Hành Diễm bước từng bước đi đến trước mặt Văn Hi, Văn Hi nhìn nam thần ngày xưa đang tới gần, mặc dù sự hoài nghi của anh khiến cô ta cảm thấy rất tức giận! Nhưng khi nhìn thấy mặt anh, cô ta lại không thể nổi giận được, chỉ muốn khóc.
Cô ta nghiến răng không cho nước mắt rơi xuống, quật cường nói: “Anh muốn làm xét nghiệm, thì làm đi! Cây ngay không sợ chết đứng, không sợ anh xét nghiệm!”
Lý Uyển Oánh thấy Văn Hi và bé trai đều mệt mỏi, hơn nữa Phong Hành Diễm cũng mới trở về, đành phải nói: “Được rồi, mẹ đứng ra làm chủ, ngày mai sẽ đi xét nghiệm DNA! Chỉ một đêm mà thôi, họ không chạy thoát được đâu!”
Phong Hành Diễm còn muốn nói gì đó, Lý Uyển Oánh đã đưa mắt ra hiệu với anh, cũng nói khẽ: “Việc con cần làm lúc này, là đi dỗ Trăn Trăn! Nhìn biểu cảm lúc nãy của con bé, có thể thấy được bây giờ con bé đang rất đau khổ…”
Phong Hành Diễm nghe vậy thì không khỏi nổi giận nói: “…Trăn Trăn nói đêm nay không muốn nhìn thấy con.”
Lý Uyển Oánh lắc đầu cười: “Thằng bé ngốc này, phụ nữ mà… Thích nhất nói ngược, con bé nói không muốn nhìn thấy con, con liền không xuất hiện, con bé sẽ cảm thấy thoải mái, bởi vì con đã nghe lời, nhưng nếu đột nhiên con bé nghĩ thông suốt, muốn gặp con nhưng lúc đó con lại không có ở đấy, vậy thì con mới thật sự gặp xui xẻo lớn rồi!”
Phong Hành Diễm nghe vậy thì nửa hiểu nửa không: “Ý của mẹ là… Đợi một lát nữa có lẽ Trăn Trăn sẽ muốn gặp con?”
Lý Uyển Oánh trừng mắt nói: “Dù sao thì Trăn Trăn cũng kính trọng mẹ nhất, xảy ra chuyện gì thì mẹ chống đỡ cho con, được rồi chứ?”
Mắt Phong Hành Diễm sáng ngời, vội vàng chuẩn bị đi lên lầu. Nhưng trước khi lên lầu, nhìn thấy cặp mẹ con đang đứng ở kia, vẫn trầm mặt nói: “Vậy bọn họ, liền giao lại cho mẹ!”
Lý Uyển Oánh gật đầu, “Yên tâm, mau đi đi!”
Phong Hành Diễm gật đầu, không quay đầu lại mà đi luôn.
Lúc này, Lý Uyển Oanh mới hơi đau đầu nhìn về phía mẹ con Văn Hi, biết nói như thế nào đây… Bà ấy cảm thấy đứa bé này là con cháu của nhà họ Phong bọn họ, nhưng vừa nãy Phong Hành Diễm còn ở đây, bà không dám nói…
Đúng thật là, sao lại gây ra chuyện như vậy, quá tệ rồi.
“Đêm nay mẹ con cô ở lại nhà họ Phong đi, quản gia, dẫn bọn họ đến biệt thự phụ.”
Văn Hi vốn muốn từ chối, nhưng người nhà họ Phong không hỏi ý kiến cô ta, có thể nhìn ra được, tuy bọn họ không có giận chó đánh mèo với cô ta, nhưng đối với sự xuất hiện của cô ta, không phải rất hoan nghênh, ngay cả bà Phong cũng như vậy…
Văn Hi ôm đứa bé, trong lòng cảm thấy rất đau khổ, lúc trước cô ta còn tưởng rằng… Bà Phong nhìn thấy cháu nội, sẽ rất vui mừng, xem ra… Là cô ta nghĩ quá nhiều rồi.
Cho nên sau khi vào phòng dành cho khách, lần đầu tiên cô ta không còn vẻ mặt ôn hòa, mà hung dữ mắng đứa bé một trận!
Cô ta mắng xong, cuối cùng lại bật khóc, vừa ôm chặt con trai vừa không dám khóc thành tiếng…
Người đàn ông cô ta yêu thích người phụ nữa khác, bọn họ đã kết hôn, mà cô ta lại mang theo đứa con đến, giống như kẻ thứ ba ác độc trong chuyện xưa, rõ ràng là… Cô ta không hề muốn như vậy…
Đứa bé trai vẫn không nói được một lời, đôi mắt đỏ bừng nhìn mẹ mình, sau khi Văn Hi khóc mệt, ôm cậu bé ngủ say, bé trai mới lặng lẽ đứng dậy, nhìn mẹ với vẻ mặt trầm tư.
Cậu bé nhìn ra được mẹ mình rất yêu người đàn ông kia, cậu bé cảm thấy mẹ mình rất tốt, nếu có thể cho mẹ mình một chút thời gian ở riêng với người đàn ông kia, cậu bé tin rằng người đàn ông mà cậu phải gọi là cha kia, nhất định sẽ thích mẹ cậu bé, nhưng vấn đề là, làm thế nào thì mẹ và người đàn ông đó mới có thể ở bên nhau?
Hôm nay đứng bên cạnh mẹ, cậu bé có thể nhận ra người nhà họ Phong đều đứng về phía người đàn bà xấu xa kia. Chỉ cần ngày mai thử máu xong, người đàn ông đó vì người phụ nữ xấu xa, nhất định sẽ lựa chọn cho bọn họ một khoản tiền rồi bảo bọn họ đi xa, như vậy chỉ sợ cả đời này mẹ sẽ không được gặp người đàn ông kia rồi…
Cho nên bây giờ phải làm thế nào đây?
Ở nơi khác, Phong Hành Diễm cũng đang rất buồn rầu.
Anh đã đứng trước cửa phòng rất lâu rồi, nhưng vẫn không dám gõ cửa hay trực tiếp mở của phòng, anh nhớ tới lời Thương Trăn nói trước đó, hôm nay cô không muốn nhìn thấy anh, anh cũng không dám tùy tiện mở cửa, sợ cô càng giận hơn.
Trầm tư suy nghĩ thật lâu, anh mới nhẹ giọng cất lời: “Trăn Trăn, Trăn Trăn, em đã ngủ chưa?”
Quả nhiên là người ở bên trong không đáp lại, Phong Hành Diễm thở dài, ảm đạm nói: “Em không muốn gặp anh, không sao, đêm nay anh sẽ đứng ở cửa, khi nào em muốn gặp anh thì chỉ cần nói một tiếng, anh sẽ lập tức xuất hiện, có được không?”
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Thương Trăn nằm trên giường không nhúc nhích, không biết là cô đã ngủ thiếp đi hay là làm sao, tuy đang nhắm mắt, nhưng lông mày nhíu chặt lại, mơ hồ có lệ khí lan tràn.
Phong Hành Diễm dựa vào khung cửa, suy tư một lát lại nói: “Em yên tâm, nếu đứa bé… thật sự là con của anh, anh cũng không nhận lại nó. Anh sẽ cho bọn họ một số tiền thật lớn, bảo bọn họ đi thật xa. Bọn họ nhất định sẽ không làm phiền đến cuộc sống của chúng ta, em tin anh đi.”
Nói những điều này, anh cũng rất buồn bực cào tóc: “Trăn Trăn, Trăn Trăn… Anh không biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, tuy đứa bé đó giống anh, nhưng chưa chắc nó đã là con anh, ngày mai sẽ rõ… Anh…Anh thật sự không biết tại sao lại có chuyện nực cười như vậy xảy ra, nhưng mà anh… Anh không cố ý, anh chỉ thích em, anh muốn, cũng chỉ có một mình em mà thôi…”
Anh nói về phía cánh cửa đang đóng chặt: “Cho dù mọi chuyện đều là thật, lúc trước thật sự có người mang thai chạy đến trước mặt anh, ép anh phải lấy cô ta, anh cũng sẽ không vì… Từ hôn với em, mà cưới cô ta, anh cũng sẽ không cưới Nhạc Mộng Như, anh đã từng tuổi này rồi, đối với cô ta hay với tất cả những người phụ nữ anh từng gặp đều không cảm thấy có chút kích thích nào… Chỉ có em, chỉ có em mới khiến anh cảm thấy rung động mãnh liệt như vậy… Trăn Trăn, anh biết trước đây anh không tốt nhưng chúng ta đã kết hôn rồi… Điều chúng ta mong đợi là tương lai không phải là quá khứ, không phải sao?”
Anh nói xong, bên trong vẫn yên ắng như cũ, rất lâu sau, Phong Hành Diễm hơi bực bội cúi đầu, nhưng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra!
Phong Hành Diễm kinh ngạc, nhìn thấy Thương Trăn đã đến trước mặt anh, nhất thời anh không nói nên lời.
“Anh nói, anh chỉ có cảm giác với em?” Vẻ mặt Thương Trăn không thay đổi, ánh mắt mang theo sự dò xét.
Phong Hành Diễm vội vàng nghiêm túc nói: “Trước khi gặp em, anh chưa từng kích động đối với người nào, tuyệt đối không có! Anh chỉ muốn em!”
Thương Trăn mấp máy môi, đột nhiên vươn tay ôm cổ anh, ghé sát mặt vào anh, gằn từng chữ: “Vậy anh chứng minh cho em xem!”
Chứng minh? Phong Hành Diễm ngây ngẩn, Thương Trăn dùng lực hôn anh, đôi mắt sâu lắng như đại dương.
“Hôn em! Dùng tất cả phương thức của anh, chứng minh anh thật sự yêu em!”
Phong Hành Diễm cảm thấy hô hấp của mình bị chặn lại, ngay sau đó, anh ôm chặt cô, đè lên trên giường, kích động đến mức không biết nói gì cho phải.