Chương 468: Đời này không còn mong gì hơn
Dáng người anh thẳng tắp cân xứng, cho dù là dáng vẻ nào đều là cảnh đẹp ý vui, gương mặt hoàn mỹ giống như thiên thần, khí thế cao cao tại thượng, đây quả thật là thứ một trai bao sẽ có ư?
Không thể trách ban đầu cô ta nghi ngờ Phong Hành Diễm là trai bao, bởi vì ở trong ấn tượng của cô ta, ở trong quán bar, chỉ có trai bao mới có dáng dấp đẹp trai như thế, chẳng qua sau khi tỉnh táo lại, cô ta hiểu, anh không phải, chẳng qua cô ta uống rượu, giả bộ chính mình không hiểu.
Người đàn ông này, trước đó lúc cô ta say rượu, ba lần bốn lượt dụ dỗ anh, anh đều thờ ơ, chẳng lẽ anh thật sự là người đứng đắn?
Lâm Ngọc Sơ cười lạnh, cô ta không tin, đàn ông đến quán bar, sao có thể là người tốt, anh chỉ đang giả vờ giả vịt mà thôi. Lúc này, cô ta nhìn thấy nhẫn cưỡi trên tay Phong Hành Diễm, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái.
Quả nhiên, kết hôn rồi còn đến quán bar, đàn ông quả thật không có một người tốt! Nếu anh đã muốn giả vờ giả vịt, cô ta theo đến cùng là được, dù sao hôm nay, cô ta đã quyết định buông thả.
Lâm Ngọc Sơ bước từng bước một đến gần Phong Hành Diễm, Phong Hành Diễm cúi đầu nhắn tin, sau khi gửi xong tin nhắn, anh lại gọi điện cho đám người Bàng Thất, nơi này lộn xộn, anh vẫn nên về sớm thì hơn.
Kết quả vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lâm Ngọc Sơ đã cởi hết đứng ở trước mặt anh, cô ta kiêu ngạo ngẩng đầu, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ mị hoặc, trong mắt chứa đầy dục vọng và chinh phục!
“Anh còn muốn giả bộ đến khi nào? Anh đến quán bar không phải là tìm phụ nữ à? Tôi cho anh, anh còn do dự cái gì? Sợ tôi không sạch sẽ sao?”
Cô ta lộ ra nụ cười quyến rũ: “Anh có thể kiểm hàng trước?”
Sau khi nói xong, cô ta liền nhào về phía Phong Hành Diễm, Phong Hành Diễm mở to hai mắt ra nhìn! Đúng lúc này, cửa mở, Tư Mân vừa đi vào liền bị người ta ném một người phụ nữ tới.
Tiếng kêu sợ hãi của Lâm Ngọc Sơ dọa cho Tư Mân giật nảy mình! Xảy ra chuyện gì?
Cô gái trong tay anh ta trần truồng, xúc cảm rất tốt, đây là vưu vật từ đâu đến?
Phong Hành Diễm cũng bị dọa sợ.
Anh nghiêng người đi, vừa lau tay, vừa hít sâu, anh quả thật sợ mình nhất thời không chịu nổi liền bóp chết người phụ nữ này!
Lâm Ngọc Sơ bị một người đàn ông xa lạ ôm lấy, hơn nữa người đàn ông kia vừa béo lại vừa xấu, cô ta bị dọa đến mức không ngừng hét chói tai, dùng tay ôm ngực mình, đồng thời cũng cho Tư Mân một bạt tai.
“Đồ háo sắc!”
Tư Mân che mặt, vô cùng oan uổng, anh ta nhìn Phong Hành Diễm, ấp úng hỏi: “Phong thiếu, đây là chuyện gì thế? Cô gái này là ai?”
Sau khi Phong Hành Diễm dùng sức lau tay, nhìn cũng không nhìn bọn họ lấy một cái, cầm áo khoác liền đi ra ngoài: “Người phụ nữ này tự mình đưa đến cửa, ai biết được cô ta là ai chứ? Tôi đi trước, có việc gì lần sau nói tiếp.”
Sau đó không đợi Tư Mân nói gì liền đóng cửa rời đi.
Lâm Ngọc Sơ không nghĩ đến cô ta đã làm đến mức đó, người đàn ông kia thế mà không có cảm giác gì, hơn nữa còn ném cô ta cho người khác.
Cô ta vội vã muốn mặc quần áo của mình, thế nhưng sau khi Tư Mân hiểu rõ tình hình, anh ta nhìn Lâm Ngọc Sơ, cười xấu xa.
“Cô đến câu dẫn Phong thiếu à? Ha ha ha, người kia một lòng si mê vợ mình, cô không có cơ hội đâu! So với việc câu dẫn cậu ấy, chẳng bằng cô câu dẫn tôi, tôi cũng có tiền!”
“Hừ!”
Lâm Ngọc Sơ luống cuống tay chân cầm quần áo lên mặc, quay đầu muốn bỏ chạy nhưng lại bị Tư Mân từ phía sau ôm lấy!
Anh ta cho rằng Lâm Ngọc Sơ là gái ở quán bar, cho nên ôm cô ta, mạnh mẽ hôn lên.
“Mỹ nhân, cô thật xinh đẹp! Dáng người cũng rất nóng bỏng, đừng đi như thế chứ, đến quán bar rồi còn không buông thả, cô giả bộ trinh tiết liệt nữ cái gì? Nói đi, cô muốn tôi bao nuôi cô, hay là tình một đêm?”
Lâm Ngọc Sơ bị dọa cho sợ hãi! Cô ta hung dữ cắn Tư Mân một cái, nhân lúc anh ta bị đau, cầm túi dùng sức đánh anh ta hai cái, vội vã bỏ chạy.
Sau khi Tư Mân lấy lại tinh thần thì không thấy bóng dáng người đâu nữa, lúc này, anh ta nhìn thấy chiếc quần lót trên mặt đất, anh ta nhặt lên nhìn, phía trên còn in hình gấu Pooh, nhìn rất đáng yêu.
Tư Mân không khỏi đem chiếc quần lót cất ở trong ngực, ngây ngốc cười: “Cô gái, giỏi lắm, cô đã thành công khiến tôi chú ý, cho dù cô trốn ở đâu, tôi nhất định sẽ tìm được cô!”
Sau khi Phong Hành Diễm về đến nhà, chuyện đầu tiên chính là đi rửa mắt.
Chết rồi, anh nhìn thứ không nên nhìn, Trăn Trăn biết, cô sẽ không độc mù mắt anh chứ? Trời ạ, trong sạch của anh, sao anh lại xui xẻo như thế!
Thương Trăn thấy anh vừa về đến nhà liền chạy vào trong nhà tắm, cô cảm thấy kỳ lạ, cho nên đi qua đó xem, đã thấy Phong Hành Diễm đang bắt đầu cởi quần áo, cô không khỏi hỏi: “Anh muốn tắm sao?”
Phong Hành Diễm vừa nghe thấy giọng nói, bỗng nhiên xoay người lại, nhìn thấy Thương Trăn, trong lòng chột dạ!
“Anh… Anh… Anh muốn đi tắm, chỗ anh vừa đến có người hút thuốc, trên người anh đều là mùi thuốc lá.”
Thương Trăn cảm thấy kỳ lạ, nhíu mày hỏi: “Anh đi đâu?”
Phong Hành Diễm không hút thuốc, cho nên chỉ cần là nơi anh đến, ở trong không gian khép kín, những người kia muốn hút thuốc cũng nhất định ra ngoài hút, không tồn tại vấn đề khói thuốc này.
Hầu kết của Phong Hành Diễm lên xuống, giữ bình tĩnh nói: “Anh đến quán bar, một người bạn lúc nhỏ của anh trở về, lôi kéo anh đến đó, chẳng qua anh không ở đó bao lâu liền về.”
Thương Trăn càng nhìn Phong Hành Diễm lại càng cảm thấy khả nghi, cô bỗng nhiên khẽ cười hỏi: “Anh khẩn trương như thế làm gì? Anh ở quán bar… Có diễm ngộ không?”
(*Diễm Ngộ : Diễm là đẹp đẽ + Ngộ là gặp gỡ, tạm dịch là cuộc gặp đẹp đẽ.)
“Không có!” Phong Hành Diễm trả lời thật nhanh: “Tuyệt đối không có, hơn nữa cho dù có, anh cũng nhất định không nhìn bọn họ nhiều lần!”
Thương Trăn sâu xa cười, khoanh tay trước ngực, tựa người vào cửa nhà tắm: “Thừa nhận đi, xảy ra chuyện gì? Vẻ mặt bây giờ của anh rất khả nghi…”
Phong Hành Diễm bị Thương Trăn nhìn chằm chằm, cả người căng thẳng.
Chẳng qua sau một lúc nhíu mày trầm tư, anh vẫn quyết định nói… Giữa anh và Trăn Trăn không có bí mật gì.
“Anh… Gặp một người phụ nữ say rượu?”
Sau đó anh liền nói rõ mọi chuyện xảy ra, không thêm mắm dặm muối, sau khi nói xong liền cảm thấy lo sợ bất an, nói thật lòng, trong khoảng thời gian ngắn như thế, liên tiếp bị phụ nữ tìm đến cửa, trong lòng anh cũng cảm thấy lo lắng.
Thương Trăn nghe xong, cô vẫn luôn trầm mặc.
Phong Hành Diễm ảo não nghĩ, có phải anh… Không nên nói ra?
Một giây sau, một đôi tay chạm vào áo sơ mi của anh, Thương Trăn đang cởi cúc áo ra cho anh.
“Trăn Trăn?” Cô không tức giận ư?
Sau khi Phong Hành Diễm cảm thấy vui vẻ liền có chút thấp thỏm không yên, cô không tức giận, có phải điều này mang ý nghĩa, cô không quan tâm? Nhưng làm sao Trăn Trăn lại không quan tâm anh? Anh rơi vào trong mê mang.
Thương Trăn nhỏ giọng nói.
“Xã hội này rất táo bạo, người đứng càng cao càng tiếp xúc với thế giới càng rộng lớn, sẽ càng có nhiều dụ hoặc hơn.”
Nói đến đây, cô mím môi cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên xương quai xanh của Phong Hành Diễm.
Sau đó ngước mắt lên nhìn Phong Hành Diễm, trong đôi mắt sáng long lanh, ánh sáng giống như muốn tràn ra.
“… Tuy em nghe xong cảm thấy rất không vui, nhưng em biết anh không chút dao động nào, em… Rất cảm động, em yêu anh, chồng à, anh hôn em được chứ?”
Trái tim của Phong Hành Diễm run lên, gần như là theo bản năng cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh đột nhiên cười nói: “Hiện tại anh bỗng nhiên hiểu được vì sao người xưa phải cảm thán ra câu này.”
Anh ôm eo Thương Trăn, quyến luyến nói.
“Đắc thê như thử, phu phục hà cầu!” (Có được người vợ như thế, đời này không còn mong gì hơn).