Chương 462: Lợi ích và nhân tình
Lý Vĩ Hồng vừa nói xong liền vỗ tay, cô gái trẻ mặc một bộ sườn xám màu trắng xanh đi đến, giây phút này, Phong Hành Diễm có chút hoảng hốt.
Anh đã từng chuẩn bị cho Trăn Trăn một bộ lễ phục bằng sườn xám, khi đó Trăn Trăn của anh rất sắc bén, cho dù là trang phục tượng trưng cho sự dịu dàng của phụ nữ, mặc trên người cô cũng giống như muốn đâm người, giống như một đóa hồng đỏ đầy gai nhọn, lạnh lùng lại xinh đẹp.
Mà bây giờ, cô đạm mạc hơn nhiều, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười, thật giống như băng tuyết trên núi tan ra, một cái nhíu mày, một nụ cười của cô đều khiến người ta say mê, cho dù chỉ im lặng không làm gì cũng khiến cho người ta muốn xé nát sự lạnh lùng đó, chiếm lấy sự mềm mại lại sạch sẽ bên trong cô, đồng thời không cách nào tự kiềm chế, trầm mê trong đó.
Phong Hành Diễm bỗng nhiên cảm thấy mình rất nhớ cô, rõ ràng chỉ mới xa cách hai ngày một đêm…
Quan Nguyệt Nhu thấy Phong Hành Diễm nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đột nhiên dừng lại, giống như là nhìn ngây người vậy, trên mặt cô ta không khỏi hiện lên đỏ ửng, nhịp tim vô thức tăng lên…
Không có người phụ nữ nào sau khi đến gần Phong Hành Diễm sẽ không thích anh! Dù sao anh là người tài giỏi như thế, tuổi còn trẻ, rất có năng lực, giống như kim cương, vừa xuất hiện liền giống như tiêu điểm trong đám người, vĩnh viễn tản ra ánh sáng và nhiệt độ vô hạn, càng đừng nói đến là việc chinh phục một cô gái 18 – 19 tuổi?
Trong lúc Quan Nguyệt Nhu nhìn Phong Hành Diễm, đồng thời, những người khác cũng nhìn chằm chằm cô ta.
Những người ở đây đều là tổng giám đốc, mỗi người trong số bọn họ đều có sự nghiệp thành công, hơn nữa tuổi tác không quá lớn, đều là người có xuất thân tốt, cho nên mới ở độ tuổi này có được thành tựu như thế, tuy bọn họ cộng lại cũng không bằng nhà họ Phong, nhưng đi ngoài vẫn là nhân vật lớn.
Vì thế Quan Nguyệt Nhu vừa đi vào, bọn họ liền biết là có chuyện gì, tâm tư của Lý Vĩ Hồng này thật đúng là không nhỏ, thế mà mang đến một vưu vật như vậy, nhìn xem, dáng vẻ xấu hổ và e lệ này, còn có một đôi mắt trong veo như nước, mặc bộ sườn xám thật giống như nụ hoa còn vương giọt sương sớm, quả đúng là khiến cho người ta đỏ cả mắt…
Thật lâu sau, Phong Hành Diễm mới lấy lại được tinh thần, trong lòng có chút phiền muộn, dù sao người còn ở nơi khác… Xem ra, tối nay anh nhất định phải đi về.
Sau đó anh mới nhận ra cô gái này là ai, đây chẳng phải là “quà” mà hôm qua Lý Vĩ Hồng đưa đến ư? Hôm nay lại lắc mình thay đổi, trở thành con gái nuôi của ông ta? Chuyện này thật đúng là…
Anh cúi đầu cười nhạo một tiếng, không nói tiếp. Lý Vĩ Hồng nhìn thấy thế, vội vàng nói.
“Con gái ngoan, để cha giới thiệu qua cho con biết, người ngồi ở vị trí chủ vị chính là cậu Phong! Chẳng phải con ngưỡng mộ cậu ấy đã lâu sao? Còn không nhanh đi đến mời cậu ấy một ly rượu?”
Sau khi nói xong, ông ta cho người bưng hai ly rượu đến.
Quan Nguyệt Nhu cúi đầu trầm mặc nhận lấy, trên mặt đỏ ửng, có thể nói là màu sắc rung động lòng người nhất, dáng vẻ mềm mại muốn nói lại thôi, chỉ cần là người hơi háo sắc đều hận không thể đưa cô ta đặt lên bàn cơm, ăn tươi nuốt sống!
Đáng tiếc, hôm nay có cậu Phong ở đây, cô gái thuần khiết này không có phần của người khác rồi!
Phong Hành Diễm nhìn cô ta đưa rượu đến trước mặt mình, sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Buổi chiều còn có việc, rượu này, tôi không thể uống.”
Lý Vĩ Hồng nghe xong có chút nóng nảy, anh không uống rượu kia, làm sao hoàn thành chuyện tốt?
Có người vội vàng cười nói: “Cậu Phong, cậu cũng quá không nể mặt mũi rồi, cậu không thấy cô gái xinh đẹp này nôn nóng đến mức sắp khóc rồi à? Ha ha ha!”
Phong Hành Diễm nhìn ông ta, thuận thế cười một tiếng: “Ly rượu này, ông thay tôi uống đi!”
Người kia nghe xong, hai mắt sáng lên, ông ta còn chưa nói gì, Lý Vĩ Hồng liền vội vã nói: “Cậu Phong không uống ly rượu này, sao con gái nuôi của tôi dám mời rượu người khác? Tiểu Nhu, còn không mau khuyên cậu Phong uống rượu?”
Dưới áp lực vô hình của Phong Hành Diễm, Quan Nguyệt Nhu gần như không cầm được ly rượu trong tay, cô ta nơm nớp lo sợ nói: “Anh Phong… Mời, mời…”
Phong Hành Diễm nhíu mày: “Tổng giám đốc Vương, hôm nay dạ dày của tôi không thoải mái, ly rượu này, ông thay tôi uống.”
Lý Vĩ Hồng còn muốn nói gì đó, Phong Hành Diễm cười lạnh, đột nhiên nói.
“Trong người không thoải mái, tính tình sẽ trở nên táo bạo, mọi người vui vẻ bàn chuyện làm ăn, sẽ không muốn chọc tôi nổi giận chứ?”
Lời này của anh khiến cả phòng đều yên tĩnh lại, sắc mặt của mọi người khác nhau, ngay cả Lý Vĩ Hồng cũng không dám nói gì nữa.
Không khí trở nên lúng túng, Quan Nguyệt Nhu bị Phong Hành Diễm “từ chối”, thiếu chút nữa đã khóc, vành mắt đỏ lên nhìn anh, quật cường không chịu đi.
Thật lâu sau, Vương Hữu Khai ngồi bên cạnh Phong Hành Diễm mới cười gượng vài tiếng, lớn tiếng nói: “Vẫn là cậu Phong thiên vị cho tôi! Ngay cả mỹ nhân mời rượu đều nhường cho tôi! Nếu đã như thế, tôi xin phép uống trước!”
Sau khi nói xong, ông ta gần như cướp một ly rượu trong tay Quan Nguyệt Nhu, một hơi cạn sạch.
Sau khi ông ta uống xong liền mỉm cười nhìn Quan Nguyệt Nhu, xem như không thấy nước mắt của cô ta, thúc giục: “Cô nhóc, tôi uống xong rồi, sao cô còn đứng yên không nhúc nhích thế?”
Quan Nguyệt Nhu nhìn ông ta, sau đó lại nhìn về phía Phong Hành Diễm, nhưng Phong Hành Diễm cúi đầu uống canh, không nhìn cô ta.
Nếu lần này Lý Vĩ Hồng còn không rõ Phong Hành Diễm đang tức giận, ông ta thật đúng là uổng công lăn lộn trên thương trường nhiều năm như thế. Mắt thấy lập trường của Phong Hành Diễm kiên định, sẽ không bị sắc đẹp dụ hoặc, ông ta lập tức muốn xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cười gượng nói với Quan Nguyệt Nhu: “Còn không nhanh uống đi! Con nhất định phải cho bác Vương mặt mũi!”
Lúc này Quan Nguyệt Nhu mới nhìn về phía Vương Hữu Khai, Vương Hữu Khai hướng về phía cô ta cười một tiếng, lộ ra hàm răng hơi vàng, cơ thể cô ta lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngất.
“Uống đi!” Tất cả mọi người thúc giục, nhìn thấy dáng vẻ con cừu nhỏ nhát gan sợ hãi, quả thật thú vị!
Sau cùng, Quan Nguyệt Nhu thấy Phong Hành Diễm vẫn luôn không nhìn cô ta, cô ta cắn răng, uống hết ly rượu kia.
Bầu không khí cương cứng trên bàn ăn giống như tan đi, một lần nữa khôi phục lại không khí vui vẻ.
Quan Nguyệt Nhu được sắp xếp ngồi ở giữa Phong Hành Diễm và Vương Hữu Khai, mấy lần cô ta muốn dựa vào bên người Phong Hành Diễm, nhưng lại bị Vương Hữu Khai trực tiếp ôm eo kéo về hướng bên kia.
Ở đây có ai không phải hồ ly? Vương Hữu Khai vừa nhìn liền biết Phong Hành Diễm không có hứng thú gì với con cừu nhỏ này, nếu lại để cô ta đâm đầu về phía trước, chỉ sợ bữa cơm này sẽ kết thúc trong không vui, dù sao ông ta rất thích con cừu ngon miệng này, nếu Phong Hành Diễm đã không cần, ông ta còn từ chối thì thật là không tôn trọng.
Mặt Quan Nguyệt Nhu đỏ lên, năm lần bảy lượt giãy dụa đều bị một bàn tay to giữ chặt.
Cô ta dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Phong Hành Diễm, Phong Hành Diễm lại đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên cao gầy ở một bên khác, cô ta chỉ có thể đem ánh mắt dừng trên người Lý Vĩ Hồng, Lý Vĩ Hồng cũng cảm thấy tương đối đáng tiếc, dù sao dáng vẻ thuần khiết, sạch sẽ của Quan Nguyệt Nhu kia, không phải là dễ tìm, Vương Hữu Khai dễ dàng chiếm được món hời như thế, thật đúng là lỗ vốn.
Vương Hữu Khai không cần Lý Vĩ Hồng nói cũng biết cái nhíu mày kia của ông ta là có ý gì, Vương Hữu Khai cười nói: “Ông Lý à, người con gái nuôi này của ông thật thú vị, đúng rồi, miếng đất mà tôi xin bên trên, cuối cùng cũng được phê duyệt! Đây chính là một nơi rất tốt, tôi chuẩn bị xây dựng ở đó một quảng trường, hay là việc này giao cho ông nhé?”
Lý Vĩ Hồng nghe xong, hai mắt sáng lên! Ánh mắt giả bộ như lơ đãng nhìn qua Phong Hành Diễm, sau đó ngay tại chỗ đồng ý.
“Vậy cảm ơn tổng giám đốc Vương!”