Chương 421: Chương cuối về Vạn Thanh Thanh
Lâm Tuyết Hàm bị cô ta mắng đến mức sững sờ, sau đó ủy khuất nói: “Mẹ đến đưa tiền, nhưng sau khi đối phương nghe xong đó là chuyện của con liền đem mẹ đuổi ra ngoài, ngay cả tiền cũng không cần…”
Lâm Tuyết Hàm nói như thế, Vạn Thanh Thanh ngây ngẩn cả người, bởi vì cô ta không nghĩ đến, sẽ có người ngay cả tiền cũng không cần, từ chối cô ta ngay ở ngoài cửa.
Cô ta vội vàng nói: “Một người không được thì mẹ đổi sang đường khác! Sao mẹ lại ngốc như thế?”
Lâm Tuyết Hàm bị cô ta mắng không dám ngẩng đầu lên, đáng thương nói: “Những biện pháp có thể nghĩ ra được, mẹ đều đã làm! Nhưng bọn họ đều không để ý đến mẹ, ngay cả người nhà họ Lâm, mẹ cũng đã đi tìm, nhưng… Thanh Thanh, mẹ thật sự không có biện pháp nào!”
“Không có cách nào là ý gì? Mẹ muốn nhìn con ngồi tù cả đời ư? Mẹ có phải là mẹ đẻ của con không thế?”
Lâm Tuyết Hàm vừa nói xong, Vạn Thanh Thanh liền nhảy dựng lên quát to, giọng nói của cô ta sắc bén, cách một tấm cửa thủy tinh dày trên mặt bàn đều khiến cho người ta cảm thấy cả da đầu tê dại.
“Yên lặng!”
Người trông coi không nhịn được quát lên một tiếng, Vạn Thanh Thanh thế mà lại bình tĩnh một cách kỳ tích, cô ta nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Hàm, ánh mắt đỏ ngầu, trong trầm mặc có loại điên cuồng.
“Mẹ đi cầu xin Thương Bách Tề đi! Hai người làm vợ chồng hơn mười năm! Chẳng lẽ ông ta còn có thể không niệm tình xưa?”
Cô ta nói đến đây, vẻ mặt lại bắt đầu vặn vẹo: “Lúc trước nếu không phải do chuyện xấu của mẹ và Vạn Hằng, hiện tại con sẽ không rơi vào kết cục như vậy!”
Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy đúng: “Đều là do mẹ! Nếu như không phải mẹ ăn trong bát còn nhìn trong nồi, để Thương Trăn phát hiện ra mẹ và Vạn Hằng có tư tình, sao con có thể như vậy? Bây giờ nhà họ Thương đi theo Thương Trăn nước lên thì thuyền lên, thân phận đã không phải là thế gia thông thường có thể so sánh, nếu không phải mẹ, con vẫn là cô hai nhà họ Thương.”
Vạn Thanh Thanh càng nói, Lâm Tuyết Hàm càng áy náy, thút thít khóc, mới hơn 40 tuổi, lúc này nhìn qua bà ta lại giống như 60 tuổi, chỉ hai năm ngắn ngủi, bà ta từ một người phụ nữ cao quý trẻ trung, biến thành một bà già không chủ kiến, ăn nói khép nép, bị Vạn Thanh Thanh dạy dỗ cũng không dám phản bác.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Bà ta đã hoàn toàn không biết làm gì, chỉ có thể hỏi Vạn Thanh Thanh.
Vạn Thanh Thanh nhìn bà ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lớn tiếng nói: “Mẹ đi bỏ thuốc Thương Bách Tề! Chẳng phải câu dẫn đàn ông là chuyện mà mẹ am hiểu nhất sao? Mẹ đi câu dẫn ông ta! Chỉ cần làm xong, ông ta nhất định không mặc kệ mẹ!”
Một cô gái 20 tuổi lại sai chính mẹ của mình đi bán thân, vấn đề này thật đúng là chưa từng nghe thấy!
Nhưng Lâm Tuyết Hàm càng khóc thê thảm hơn: “Thương Bách Tề được nhà họ Phong bảo vệ, mẹ không đến gần ông ta được!”
Lâm Tuyết Hàm thật đúng là nghĩ hết cách cứu Vạn Thanh Thanh, không phải bà ta chưa đi tìm Thương Bách Tề, chẳng qua là đều vô dụng! Bây giờ bà ta mới hiểu được, trước kia chỉ là do nhà họ Phong chưa ra tay mà thôi, một khi bọn họ ra tay, người khác căn bản không có cơ hội.
Bà ta còn biết, vốn dĩ Vạn Thanh Thanh phải chịu tử hình, là Phong Hành Diễm cố ý để cho người ta thả, cho nên cô ta mới bị phán tù chung thân, nói cách khác, một khi anh nghiêm túc, kết cục đều được anh khống chế trong tay, người khác làm sao đấu được với anh? Làm sao đấu thắng được?
Nghe thấy Lâm Tuyết Hàm nói như thế, Vạn Thanh Thanh tuyệt vọng, cô ta nhớ lại những người cô ta quen biết trước đó, những người nói thích cô ta, lúc này cả đám đều giả chết, giống như chưa từng quen biết cô ta, loại tình huống này, cô ta còn có thể đi cầu xin ai?
Hôm nay Lâm Tuyết Hàm đi tìm Thương Trăn một lần, bây giờ cũng nản lòng, bà ta nói: “Thanh Thanh, mẹ sẽ cố gắng hơn, chẳng qua chuyện này chỉ sợ… Không có hy vọng!”
“Cái gì gọi là không có hy vọng? Cái gì gọi là không có hy vọng?” Vạn Thanh Thanh cắn ngón tay của mình, giống như dây thần kinh kéo căng quá mức chặt, sắp đứt rồi.
“Nhất định còn có cơ hội, nhất định là có!” Cô ta bắt đầu nắm tóc mình, giống như người điên.
An tĩnh được một lúc, cô ta đột nhiên dùng sức đập bàn.
“Rõ ràng mọi thứ của Thương Trăn phải là của con, rõ ràng con mới là đứa con gái mà cha yêu thương nhất, y thuật của cô ta đều nên phục vụ cho con! Con mới nên là người công thành danh toại, được thế giới chú ý, cô ta căn bản không xứng!
Nếu không có cô ta, người đính hôn với nhà họ Phong là con! Con mới là mợ chủ của nhà họ Phong! Tất cả mọi thứ đều là do cô ta cướp của con!”
Cô ta càng nói càng cảm thấy có lý, lớn tiếng nói với Lâm Tuyết Hàm: “Bảo Thương Trăn đến gặp con! Cô ta dựa vào cái gì lại ngủ với người đàn ông của con, cướp danh tiếng của con! Cô ta nên đem mọi thứ trả lại cho con!”
Cuối cùng Lâm Tuyết Hàm cũng sụp đổ òa khóc, bà ta hối hận! Bà ta không nên từ nhỏ đã nói với Vạn Thanh Thanh, nói cô ta mới là con gái bảo bối của nhà họ Thương, Thương Trăn không có gì cả, cả một đời này của Thương Trăn đều vì cô ta mà phục vụ, làm trâu làm ngựa, vì thế mới tạo thành loại tính cách này của Vạn Thanh Thanh, loại tính cách tư lợi, sau cùng hủy hoại cả đời cô ta!
Cho dù cuối cùng Vạn Thanh Thanh có ầm ĩ như thế nào cũng không nhấc lên sóng to gió lớn gì, nghe nói ngày cô ta bị giam vào trong tù còn hét to, nói cô ta mới là thiên tài y dược, cô ta mới chính là người được mọi người chú ý.
Có người cảm thấy cô ta điên rồi, chống án có phải nên chuyển giao đến viện tâm thần hay không? Khi chuyện này truyền đến tai Phong Hành Diễm, anh nhìn thoáng qua Thương Trăn đang nói chuyện với Lý Uyển Oánh, nhỏ giọng nói.
“Điên rồi ư? Tôi không quan tâm cô ta điên hay bị bệnh, cô ta muốn từ trong nhà tù đi ra, chỉ có một con đường.”
Anh còn chưa nói hết, nhưng người phía dưới đã hiểu.
Điên rồi có thể chuyển đến bệnh viện tâm thần, bị bệnh có thể chuyển đến bệnh viện, hai còn đường này đều không đi được, như vậy Vạn Thanh Thanh muốn rời khỏi nhà tù, chỉ có một con đường là chết, bởi vì chết rồi, thi thể sẽ được đưa đi hỏa táng, đến lúc đó, dĩ nhiên là từ trong tù đi ra.
Dần dần, không có người nhắc đến chuyện này nữa, dù sao hiện tại chuyện gây xôn xao dư luận chính là hành động giải cứu phụ nữ bị lừa bán của nhà họ Phong.
Rất nhiều người dẫn theo đứa nhỏ tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, vừa mở miệng liền nói đứa nhỏ không thể không có mẹ, gia đình không thể không có vợ, bọn họ sống rất tốt, nhưng Phong Hành Diễm làm như thế, khiến bọn họ cảm thấy như trời giáng xuống tai họa, nhất định phải cho một lời giải thích!
Khắp nơi có rất nhiều người lên tiếng, ngay cả Lý Uyển Oánh đều lộ ra lo lắng.
“Hành Diễm, chuyện kia con định xử lý như thế nào? Những người phụ nữ kia rất đáng thương, con sẽ không vì áp lực dư luận mà đưa bọn họ về chứ?”
Phong Hành Diễm nhìn Thương Trăn: “Trăn Trăn, em nghĩ như thế nào?”
Tròng mắt Thương Trăn đảo quanh, tay vẽ lên hình dáng ngôi nhà, nhưng không thể nói chuyện, chỉ khua tay.
Lý Uyển Oánh không khỏi tức giận nói Phong Hành Diễm: “Con thật là, cuống họng của Trăn Trăn còn chưa khỏi, con hỏi con bé làm gì?”
Phong Hành Diễm hơi nhướng mày, bởi vì anh đã đoán được ý tứ của Thương Trăn.
“Ý của em là xây dựng trường học?”
Thương Trăn cười gật đầu.
Lý Uyển Oánh ngạc nhiên nhìn hai người, sau đó đột nhiên cười nói: “Nhìn xem, mẹ ngồi đây thật đúng là thừa, giống như bóng đèn vậy! Mẹ thấy mẹ vẫn nên sớm đi ra ngoài, tránh làm chướng mắt hai đứa!”